Long Nguyệt mặc kệ hắn, liền nói: “Nếu đã đột phá Địa Vũ cảnh, mà chúng ta lại không chiếm được Xích Đế ấn, là để tránh cho người Vũ Minh bố trí mai phục ở bên ngoài. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”
Nàng nói cũng có lí. Dương Ngưng Phong sau khi rời khỏi đây, nhất định sẽ biết Long Nguyệt cuối cùng cũng sẽ đi ra. Đến lúc đó hắn sẽ bố trí mai phục, nhất định Long Nguyệt sẽ không thể tránh khỏi. Hiện tại, hắn mới đi ra ngoài chừng hai ngày, thời gian mới hai ngày, rất khó để có thể bố trí mai phục.
Hơn nữa, trong lòng Long Nguyệt cũng có chút bận tâm đến đám người Khương Vô Nhai.
Long Thần và Hoàng Phủ Phong Trần gật đầu, bọn họ không nói hai lời, liền rời đi ở hướng càn khôn truyền trống trận cỡ nhỏ. Càn khôn truyền trống trận này thế nhưng rất cần nhiều năng lượng khu động, Long Nguyệt dùng hai khối vương tinh, mới có thể làm cho truyền trống trận phát động.
Đây là lần thứ hai hắn sử dụng càn khôn truyền trống trận.
Lần đầu tiên, kéo dài rất nhiều thời gian, thế nhưng trong đường hầm màu đen, lực lượng xé rách kia, quả nhiên rất lớn. Hơn nữa là đến từ bên trong thể nội thân thể. Long Thần hiện tại là thân thể Địa Vũ cảnh, cho nên không sợ bị xé rách.
Rất nhanh, đám người Long Thần đã nhìn thấy ánh mặt trời.
Cảnh giác nhìn chung quanh một hồi, phát hiện nơi này là ở bên ngoài Vân Mộng trạch, cách Vân Thiên thành chỏ một khoảng chưa tới ba dặm mà thôi.
Sau khi xác định xung quanh đã an toàn, Hoàng Phủ Phong Trần mới nói: “Nếu đã ra, ta đành phải đây cáo từ thôi. Long Thần tiểu hữu, nữ nhi ta nhắc hoài cho ngươi nhớ. Nếu là thời gian, đến Hoàng Phủ gia tộc ta một chuyến!”
Long Thần còn băn khoăn chuyện mình còn thiếu Hoàng Phủ Kỳ năm vạn thông thiên đan, Hoàng Phủ gia tộc, hắn nhất định sẽ bớt chút thời gian đến đó một chuyến. Dù sao đã đáp ứng tiểu cô nương người ta rồi, thì không lí gì lại không giữ lời hứa.
Cho nên Long Thần nói: “Đợi có thời gian, ta nhất định sẽ đi một chuyến. Lần này, chẳng những Hoàng Phủ gia chủ che chở cho ta, hơn nữa chỉ đạo ta tiến vào Địa Vũ cảnh. Đại ân đại đức này, Long Thần tất nhiên sẽ báo đáp!”
Sau khi nghe xong, hắn cũng không nói lời từ biệt vơi Long Nguyệt, nhanh chóng biến mất.
“Hoàng Phủ Phong Trần, làm người cũng không tệ. Rất chân tình.”
Long Nguyệt có chút tán thưởng nói.
“Quả thật không tệ.”
Long Thần nhìn thân ảnh hắn biến mất, sau đó quay nhìn Long Nguyệt, nói: “Đại tỷ, ta đã đến Địa Vũ cảnh, mà Xích Đế ấn thì không có kết quả. Kế tiếp chúng ta sẽ tính như thế nào đây?”
Long Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Trước hết tìm được bọn họ rồi hẵn nói. Vân Thiên thành có người Xích Hồn, chúng ta tìm được Xích Hồn, tin tức về những người khác, nhất định sẽ có hết toàn bộ.”
Long Thần gật đầu.
Nơi này cách Vân Thiên thành khoảng chừng bă dặm. Hai người Long Thần liền hướng về hướng Vân Thiên thành mà đi tới.
Trong lòng Long Thần đang rất bối rối, không biết có nên nói ra tin tức Xích Đế ấn và Huyền Đế ấn cho Long Nguyệt biết hay không đây. Từ Xích Đế ấn, hắn nghĩ tới chìa khóa năm màu kia. Sau khi có được chìa khóa năm màu, hắn nghĩ tới bảo tàng ngũ đế. Nghe tàn hồn Xích Đế ấn nói qua, bảo tàng ngũ đế ở trong Thái cổ bãi tha ma.
Thái cổ bãi tha ma mới đúng là mục tiêu đầu tiên mà Long Thần tới Thần Vũ thánh triều.
Bây giờ, đây chính là cơ hội tốt đẻ hỏi thăm tin tức Thái cổ bãi tha ma. Dù sao Long Nguyệt biết, nhất định so với người khác còn muốn nhiều hơn. Cho nên, trong quá trình lên đường, Long Thần liền nói: “Đại tỷ, người có thể nói qua một chút về Thái cổ bãi tha ma được không?”
“Thái cổ bãi tha ma?”
Long Nguyệt ngây ngốc nói: “Long Thần, sao ngươi lại muốn biết chuyện về Thái cổ bãi tha ma?”
“Ta nghĩ nếu như sau này có cơ hội, ta sẽ vào xem một chút được không?”
Long Thần thử dò xét hỏi.
Long Nguyệt lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Thật sự rất nguy hiểm. Ta nói cho ngươi biết, Thái cổ bãi tha ma là ở thời kỳ trung cổ, là chiến trường của vô số cường giả của vạn quốc cương vực. Ở nơi đó, vô số người đã chết, quả thực lưu lại vô số bảo tàng. Có thể tưởng tưởng để đạt tới số lượng bảo tàng này, cũng không phải dễ dàng. Không nói trước những yêu thú Vương cấp, Hoàng cấp đã chiếm cứ Thái cổ bãi tha ma. Tại thời điểm những cường giả viễn cổ lưu lại bảo tàng, cũng sẽ lưu lại vô số bẫy sập, chết cũng không ít ở rong bẫy sập kia. Số người từng trải qua, không thể đếm xuể. Giống như Ly Hỏa thần cảnh trước kia vậy, hai lần khảo nghiệm, ngươi vẫn có thể sông sót, đã coi như là kỳ tích rồi.”
Thái cổ bãi tha ma, hẳn là tồn tại như một loại cấm địa, bảo tàng và nguy hiểm tồn tại đồng thời. Đây cũng là trong dự liệu của Long Thần. Nhưng điều mà Long Thần càng quan tâm hơn đó chính là lối đi thông với tam đại đế vực.
“Bây giờ, ta khẳng định không có khả năng để đi tới đó. Nhưng một khi nếu ta may mắn cường đại hơn lúc này, hẳn là không thành cấn đề chứ. Không biết năng lực ta phải như thế nào mới có thể đi đến đó?”
Long Thần thành khẩn nói.
Thấy Long Thần thành khẩn như vậy, Long Nguyệt suy xét tình hình thực tế mà trả lời.
“Ngươi khẳng định là muốn đi thật sao? Mỗi một lần hành trình đến Thái cổ bãi tha ma, cũng sẽ là một trận tinh phong huyết vũ. Người đi tới đó, không có mấy người là trở về được. Bảo tàng, tất nhiên ai cũng muốn tranh đoạt. Thái cổ bãi tha ma, có thể nói chính là địa điểm giác trụ chín đại thánh triều! Mỗi một lần Thái cổ bãi tha ma mở ra, chín đại thánh triều tràn vào trong đó, thù hận tích lũy vô số năm. Thêm nữa, còn có bảo tàng hấp dẫn, sẽ khiến cho bọn họ giết đến đỏ mắt. Chín đại thánh triều có rất nhiều cường giả, kỳ thật là do bảo tàng Thái cổ bãi tha ma tạo nên.”
“Chín đại thánh triều? Không phải là mười đại thánh triều sao?”
Long Thần nghi ngờ hỏi.
Long Nguyệt có chút cười giễu cợt, nói: “Đúng là có chín đại thánh triều, chứ không phải mười đại thánh triều. Bởi vì Thần Vũ thánh triều đã không còn tư cách để trở thành một đại thánh triều nữa rồi. Nếu như không phải chín đạo thánh triều thực hiện minh ước như trước kia, không biết Thần Vũ thánh triều có tồn tại đến bây giờ nữa hay không.”
Long Thần chưa từng nghe qua chuyện như thế, hắn chỉ biết là, thực lực Thần Vũ thánh triều, hình như so với những thánh triều kia mà nói là rất nhỏ yếu.
“Tại sao lại nói như vậy?”
Long Thần hỏi.
“Vài ngàn năm trước, thực lực Thần Vũ thánh triều cũng không kém bao nhiêu so với mấy thánh triều kia. Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, Thần Vũ thánh triều một đời không bằng một đời, thực lực càng ngày càng suy yếu. Thần Vũ thánh triều quản hạt hơn ngàn tiểu quốc, rốt cuộc đây lại là giấc mơ của những thánh triều kia. Cuối cùng, bộc phát ra một trận chiến cướp đoạt vô cùng tàn khốc. Chín đại thánh triều cùng hợp lực tấn công, Thần Vũ thánh triều gần như tan nát hết.”
“Vốn Thần Vũ thánh triều có nguy cơ diệt vong, thế lực của nó, tất sẽ bị phân chia, nhỏ yếu sẽ bị đào thải. Đây quả thực là chuyện rất bình thường. Nhưng không ai ngờ tới, khoảng chừng một ngàn năm trước, Thần Vũ thánh triều xuất hiện một nhân vật phong hoa tuyệt đại, thực lực tốc hành đến Địa Vũ cảnh. Thậm chí không dừng tại đó, hắn khiêu chiến với tất cả các cao thủ của chín đại thánh triều kia. Trong chín đại thánh triều, không có người nào là đối thủ của hắn. Hắn là người mạnh nhất vạn quốc cương vực khi đó!”
Lúc nói đến người này, Long Nguyệt dường như có chút kích động.