Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình

Chương 4: – Chương 4




-          Em nấu cái này hả _ anh nó ngạc nhiên nhìn nó
-          Chứ còn ai vào đây nữa _ tự hào nó khoanh tay trước ngực nhìn anh nó
-          Ngạc nhiên à nha _ ngồi vào bàn anh nó cầm đũa lên ăn thử
-          Sao hả hai…dở lắm hả? _ nhìn thấy anh nó có vẻ đau khổ thì nó hỏi
-          Em cho cái gì vào vậy _ anh nó nhăn mặt nhìn nó
-          Để em thử _ nó vội vàng cầm đũa lên ăn
-          Phụt…. _ nó phun hết ra bàn _ kinh khủng quá
-          Em cho gì vào vậy
-          Em chỉ cho ít muối thôi, em đổ nước hơi nhiều
-          Em cho lộn đường rồi _ anh nó lắc đầu _ ta ra ngoài ăn thôi
-          Em xin lỗi _ nó cúi đầu ăn năn
-          Không sao, ta đi thôi
Hai anh em nó tới nhà hàng ý nổi tiếng mà nhà nó hay đi ăn cùng nhau. Đang cười nói vui vẻ thì nó nhìn thấy hắn. Hắn đi cùng một cô gái trẻ đẹp, cô ả cứ ôm chặt cứng hắn mặc cho hắn đẩy cô ta ra. Hắn cũng đã thấy nó ngồi đó với anh trai nó. Hắn nhếch môi cười rồi quàng tay ôm cô gái bên cạnh mình bỏ đi lên lầu.
-          Nực cười _ nó cười hắt một cái lườm hắn
-          Gì vậy _ anh nó hỏi nhìn theo ánh mắt của nó
-          Người quen của em ở trường à _ anh nó hỏi tiếp
-          Không có gì ạ _ nó cười đáp trả anh nó _ em không quen

Nó đâu biết câu trả lời của nó cũng đã lọt vào tai của hắn đâu. Tự nhiên thấy đau lòng, hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi móc túi lấy bao thuốc lá ra rồi hút một điều. Đứng ngày lan can lầu 3 nhìn xuống hắn có thể thấy nó cười thật tươi với người con trai kia.
Hắn rất tò mò muốn biết người con trai đó là ai mà nó lại vui vẻ như vậy. Trong khi ở bên hắn nó lại không cười như vậy.
Ở nhà hai anh em Thiện và Khánh
-          Điện thoại gì mà có 2 số vậy trời…. _ Khánh lẩm bẩm
-          Điện thoại của ai vậy _ thiện nói
-          Giật mình à , mày không biết gõ cửa hả
-          Anh đâu có điếc đâu, gõ muôn lủng cửa rồi ba
-          Tao chưa ày vào mà
-          Vào rồi, giờ cho cũng chưa muộn
-          Hai cái thằng kia, im cho ba nghe thời sự coi _ ba hai đứa nó hét lên dưới nhà
-          Im cái mồm mày lại nghe chưa thằng kia _ Khánh chỉ chỉ chỏ chỏ nói
-          Em đang hỏi anh đang cầm điện thoại ai vậy
-          Của Gia Bảo
-          Anh ăn cắp à
-          Cốp _ một quyển sách bay thẳng vào trán Thiện
-          YA…ANH ĐIÊN À _ Thiện hét lên
-          Im mồm _ Khánh chạy lại bịt mồm Thiện lại
-          Muốn bị ba chửi hả _ Khánh nói rồi thả Thiện ra
-          Muốn chết hả _ Thiện xoa xoa xái chán nói
-          Im mồm _ Khánh buôn ra một câu ngắn gọn xúc tích rồi tiếp tục làm việc với điện thoại của nó
-          Sao anh có nó?
-          Tao nhặt dưới nhà ăn
-          Sao không trả cho người ta đi, cầm làm gì?
-          Mai tao trả, mày ồn thật đấy
-          Có gì trong đó không?
-          Không có gì hết, chỉ có 2 số điện thoại, vài bài hát
-          Không có hình gì à?
-          Không có, thú vị thật

-          Con gái gì mà buồn cười thế _ nói rồi Thiện quay về phòng của mình
Đêm nay, cả bốn người ai cũng có nỗi niềm phải suy nghĩ riêng. Cũng có những người nhớ thương nhau. Họ ôm trọn những nỗi niềm đó chìm sâu vào giấc ngủ của mình.
-          Dậy sớm vậy hai _ nó dụi dụi mắt nhìn anh nó đang làm bếp
-          Làm bữa sang cho em nè
-          Sao không ra ngoài ăn _ vừa ngáp nó vừa hỏi
-          Ăn sáng ở ngoài không đủ năng lượng bằng ăn cơm ở nhà đâu
-          Thấy hai vất ả quá
-          Không sao, em đánh răng rửa mặt, thay đồ rồi xuống
-          Dạ
Nó lên lầu làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi đeo balô lên vai rồi xuống nhà. Xuống tới bếp, dọn mọi thứ ra bàn phụ anh nó. Sau khi ăn sáng xong nó được anh nó đưa đến trường.
-          Hôm qua em lại khóc hả
-          Làm gì có _ nó ngạc nhiên khi anh nó hỏi vậy
-          Anh nghe thấy thôi, không có gì
-          … _ nó như kẻ trộm bị bắt tại trận vậy, nó sợ anh nó lo lắng cho nó nên nó không nói
-          Tới nơi rồi _ anh nó bước xuống mở cửa cho nó
-          Chào anh hai em đi học _ nó ôm chào anh nó
-          Có gì alo anh nha _ anh hôn trán tạm biệt nó rồi lên xe phóng đi
-          Điện thoại hả…
Giờ này nó mới nhớ tới điện thoại của mình. Nó vội vàng mở cặp tìm điện thoại nhưng không thấy. Thất vọng nó đóng cặp rồi bước vào trường.
-          Bảo, đợi Linh với _ Linh gọi khi nó bước qua cổng trường

-          Ủa, tới rồi hả
-          Ừ nè _ nói rồi hai đưa cùng nhau lên lớp
Bàn tán hết chuyện này đến chuyện khác. Mỗi đứa kể về buổi học chuyên hôm qua, rồi kể về các cung hoàng đạo. Tụi nó thì chẳng bận tâm đến chuyện xảy ra chung quanh. Khi mọi người xì xầm ngày càng lớn tiếng tụi nó mới chịu tạm dừng câu chuyện của mình để xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi nó kịp nhận ra có chuyện gì, thì quá muộn rồi.
-          Tim em cũng hơi khó đấy, nhỏ con nhưu vầy sao lại ngồi cuối lớp _ Khánh nói
-          Anh… _ nó ngơ ngác nhìn Khánh
-          À…anh tới trả em điện thoại _ Khánh rút trong túi ra chiếc ip trả nó
-          Hì, cứ tưởng mất rồi, cảm ơn anh _ nó cầm chiếc điện thoại cười tươi
-          Ừ, vậy anh đi đây… _ Khánh quay lưng đi, tới cửa thì quay đầu lại nói _ trong danh bạ _ nói rồi anh bước đi, tiện thể nở nụ cười đẹp trai để lấy lòng nữ sinh khổi 10 xung quanh đó
-          Điên hết sức, tên điên kia tới trả điện thoại cho cậu hả _ Thiện bước vào lớp
-          Anh ấy là anh trai cậu mà _ nó nói
-          Ừ, nhưng không tốt cho lắm _ như một lời giải thích Thiện nói nhanh
-          Ờ….
-          Mượn _ bỗng Thiện giật điện thoại trên tay nó rồi bấm bấm _ biết ngay mà, người gì đâu mà….._ hắn bấm bấm them mấy cái nữa rồi trả điện thoại cho nó
-          Ơ _ bỏ lại nó ngạc nhiên ngồi đó Thiện đứng dậy bỏ đi
-          Ôi trời, cậu có số anh Khánh luôn cơ đấy _ Linh chọc ghẹo nó
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 5