Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 23: Ác linh



Cậu lại đi đến tiệm bánh ngọt, giống như một tên ngốc mà hô lên: “Bà ơi! Bà ơi!”

Đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen của những người giấy đang qua lại cứ liếc nhìn cậu, khiến cậu cảm thấy sợ hãi, nhưng bà cụ kia lại không xuất hiện.

Diệp Chi Du cứ gọi mãi giống như gọi hồn được một lúc lâu, sau đó cậu có hơi nản, nhưng trong lòng lại lập tức có dự định mới— Sao không đi tìm bà cụ “Ở phía bên kia” lần nữa xem!

Tối qua cậu đã chuẩn bị tốt rồi. Lần trước là do cậu không có chuẩn bị nên mới bị lạc đường, nhưng cậu nghĩ mình có thể dùng dây thừng buộc chặt mình lại. Cho dù cậu không tìm thấy bà cụ kia thì cậu vẫn có thể lần theo sợi dây thừng để trở về cũng được mà.

Sợi dây thừng được nối lại với nhau từ dây đai dùng để buộc vali ở nhà và ga trải giường cắt nhỏ ra. Màu sắc rực rỡ và bắt mắt, ít nhất cũng dài đến trăm mét. Cậu lấy một đầu dây thừng buộc vào một cái cây ở trước tiệm bánh ngọt, thăm dò rẽ phải, sau đó chầm chậm đi về phía trước.

Dựa vào trí nhớ, chắc là phải đi đến vị trí của cái cây thứ 3...

Cậu đang lần mò đi về phía trước thì trong không trung trống rỗng đột nhiên có một bàn tay già nua vươn ra, tóm chặt lấy đầu của cậu rồi dùng sức đẩy cậu về phía sau!

Sức mạnh mà cậu hoàn toàn không thể chống cự lại, đẩy cậu lui về phía sau vài bước, làm cho cậu ngã dập mông xuống đất!

Xung quanh lập tức bị ấn nút tắm âm— Thành phố lại trống rỗng, mà trước mặt cậu chính là bà cụ áo đỏ kia.

Cậu xoa xoa mặt rồi ngẩng đầu lên. Lúc này cậu mới phát hiện ra, nhìn bề ngoài thì thấy có vẻ bà cụ đang đứng trên mặt đất, nhưng thực ra bàn chân của bà cụ còn cách mặt đất 1 cm.

Bà cụ cứ lơ lửng ở đó à?

“Gào, gào, gào! Gào cái đầu nhà cậu!” Không đợi cậu tỉnh táo lại, bà cụ đã bắt đầu hình thức tấn công bằng nước bọt. Giọng nói của bà cụ như cái chiêng bị mẻ, vang vọng trong thành phố trống rỗng: “Đã nói cậu đừng có đến nữa, cậu không sợ chết đúng không?! Ồ, còn buộc dây thừng cơ đấy, tự cho mình là thông minh, đang thả diều hả? Thằng nhóc này, tôi lại cứu cậu một mạng nữa đấy! Bây giờ cậu đúng là càng ngày càng ngu!”

Cậu nhảy dựng lên như con cá chép: “Bà cụ, tốt quá! Bà ở đây thật!”

Bà cụ rụt tay vào trong áo, đột nhiên không nói gì nữa, chỉ nghiêng đầu đánh giá cậu.

Nụ cười của Diệp Chi Du dần dần không duy trì được nữa, cậu bị nhìn đến mất tự nhiên: “Bà, bà nhìn cái gì...”

“Tôi vừa phát hiện ra, cậu cũng đẹp trai đấy. Chao ôi... Cái mặt này còn sạch hơn cả quần đùi được giặt bằng tay đấy.”

“Ặc, đang khen cháu ạ?” Cậu thấp thỏm hỏi.

“Đáng tiếc là não cũng sạch như thế.”

“...”

Quả nhiên không phải đang khen cậu...

Bà cụ híp mắt lại, phẩy phẩy bàn tay như đang đuổi ruồi: “Cậu đẹp trai, tôi còn rất nhiều việc, có việc gì thì nói đi.”

“Là thế này bà ạ. Cháu—”

“Tôi họ Tôn.”

Cậu ngừng lại rồi phản ứng một chút: “À, bà Tôn... Hôm qua, sau khi cháu nói chuyện với bà xong thì mọi người xung quanh cháu đều biến thành người giấy mất rồi!”

Bà Tôn chẳng kinh ngạc chút nào, chỉ híp mắt lại rồi nói: “Nhưng có ngoại lệ đúng không?”

“Đúng đúng! Cháu sống ở khu chung cư Lâm Đường. Cháu có một bạn học. Cậu ấy, tại sao cậu ấy lại không biến thành người giấy? Còn có bà cụ hàng xóm của cháu nữa. Tại sao bà ấy cũng không biến thành người giấy? Cháu... Bây giờ cháu rất sợ, không biết phải nói với cậu ấy như thế nào... Cậu ấy không giống cháu. Thần kinh cháu rất thô, nhưng cậu ấy là kiểu con gái cần được chăm sóc. Cháu sợ nói thẳng ra thì cậu ấy sẽ sợ. Hơn nữa bây giờ trong lòng cháu rất rối, cũng không rõ tình hình hiện tại là như thế nào...”

“Đợi đã, cậu vừa nói gì?” Bà cụ phản ứng chậm, cắt ngang câu nói của cậu.

“Cháu nói là cháu không biết nên nói với cậu ấy như thế nào. Chính cháu cũng vẫn...”

“Không phải. Cậu nói cậu sống ở đâu?”

“À... Khu chung cư Lâm Đường ạ.”

Bà Tôn sửng sốt một lúc, vẻ mặt khó đoán.

“Có câu hỏi gì không ạ?”

“... Hóa ra cậu đến từ nơi đó.” Bà Tôn gãi mặt mình, có hơi nghiêm túc, lại hơi mỉa mai, “Vậy thì cậu thảm rồi đó~”

“Ơ, có ý gì...”

Trực giác của cậu cảm thấy mình sắp nhận được một tin dữ mới.

Bà Tôn suy nghĩ một lúc, sau đó cau mày lại, cân nhắc thật cẩn thận lời nói của mình: “Tôi biết mảnh đất của khu chung cư Lâm Đường đó. Nó bị bao phủ bởi một vùng khí đen rất lớn...”



“Một vùng khí đen, là sao ạ...”

“Nơi đó hẳn là có một con ác linh rất lợi hại.”

“Hả?”

Diệp Chi Du không biết ác linh là cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt nhăn nhó của bà cụ thì cậu cũng biết đó chẳng phải thứ tốt lành gì.

Bà Tôn tự lẩm bẩm: “Nói như thế nào nhỉ... Ác linh chính là kẻ đã giết người. Lúc nó tiến vào trạng thái gần chết thì sẽ biến thành ác linh. Nó giết người càng nhiều thì càng lợi hại. Khu vực đó của cậu tràn ngập khí đen... Điều này cho thấy ác linh này khá hung tàn, đã giết không ít người rồi.”

Cậu chợt bừng tỉnh và trong đầu cậu cũng chợt hiện ra một hình ảnh, “Cháu biết rồi. Ác linh chính là loại cực kỳ kinh khủng, có thể trèo xuống từ cầu thang sau đó kéo người đi!”

Mặt bà cụ co quắp lại: “Vớ vẩn. Cậu xem phim ma nhiều quá hả? Ác linh cũng giống cậu, cũng là một nửa sinh linh, vẻ ngoài cũng giống người bình thường. Cho nên những người mà cậu nhìn thấy không phải là người giấy kia, có thể là bán sinh linh, cũng có thể chính là ác linh. Theo những gì cậu nói, có tận mấy người sắp chết ở chỗ cậu đang sống, mà giấc mơ sắp chết của mọi người lại bị gộp lại với nhau. Ồ, bảo sao không gian đó lại không ổn định như vậy...”

“Vậy cho nên, những người không phải là người giấy đều đang ở trạng thái sắp chết ạ?”

“Không sai.”

“Khu vực cháu sống còn có một con ác linh rất nguy hiểm?”

“Đúng thế.” Giọng điệu của bà Tôn trở nên trầm trọng: “Ác linh chỉ có ác ý, tính tình lại hung hãn, sẽ lừa dối người khác, mê hoặc người khác. Cuối cùng sẽ giết chết người đó hoặc nhốt người đó ở trong mơ và tra tấn mãi mãi. Bây giờ chỗ kia của cậu có ác linh lợi hại như vậy, thật sự rắc rối đấy...”

“Rắc rối? Vậy bà mau đi bắt nó đi!”

“Tôi đi bắt nó?” Bà cười lạnh “Ha” một tiếng: “Cậu cho rằng tôi là ai? Cảnh sát à? Hay là một đạo sĩ ở núi Mao Sơn (*)? Tôi chỉ là một bà đồng thôi, hoặc là ở trong sinh giới, hoặc là ở trong tử giới. Loại giấc mơ sắp chết không ổn định này, tôi sẽ không đi đâu. Ngộ nhỡ các cô cậu đều chết hết thì tôi cũng sẽ bị đè chết ở trong đó.” Bàn chân mang giày đỏ dậm xuống: “Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi ranh giới này quá 2 mét.”

(*) Núi Mao Sơn: Một ngọn núi ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, được biết đến với uy danh đệ nhất trừ tà, đạo pháp thần thông quảng đại, còn lập đàn, bày trận pháp, có ảnh hưởng rất lớn đến văn hóa đạo giáo của Trung Quốc.

“Vậy, vậy chẳng lẽ cứ mặc kệ nó như thế?”

“Tất nhiên là không thể kệ nó rồi. Đúng lúc, từ đám mây đen có thể nhìn ra ác linh này còn chưa thức tỉnh. Bây giờ lại có cậu ở đó. Hiện tại, cậu có cơ hội để tiễn nó đi.”

“Sao lại là cháu tiễn nó đi? Đợi đã...” Cậu đỡ trán: “Nó chưa thức tỉnh là sao nữa ạ?”


“Nói cách khác thì là ác linh còn chưa biết mình sắp chết, lại càng không biết mình chết như thế nào. Nó vẫn đang ở trong giấc mơ vô thức, không khác gì một nửa sinh linh cả. Đương nhiên, nếu như cậu sợ thì có thể đánh cược một ván. Đánh cược cậu sẽ được cứu sống trước khi nó thức tỉnh. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu. Cậu ở trong mơ càng lâu thì xác suất ác linh thức tỉnh càng lớn. Khi đó, nó có thể giết chết giấc mơ sắp chết của tất cả mọi người.”

Bà cụ nói xong thì lục túi của mình rồi lấy ra một thứ màu đỏ, sau đó đưa cho cậu: “Để đề phòng, cậu cầm cái này trước đi.”

Diệp Chi Du bất an cầm lấy, chỉ thấy một thanh gỗ mỏng và ngắn được bọc trong tấm vải đỏ. Nút thắt không dài không ngắn được buộc bởi một những sợi chỉ bình thường đầy màu sắc.

“Đây là vậy kỳ lạ gì thế ạ...”

“Đây là bùa gỗ đào độc nhất vô nhị của tôi. Nếu cậu xác định được ai là ác linh thì hãy dùng tấm bùa này chạm vào người nó. Nó sẽ được đưa đến chỗ tôi. Nhưng cậu phải cẩn thận. Bùa này chỉ có cậu mới có thể sờ được. Nếu đối phương không phải là ác linh mà sờ vào thì cũng sẽ trực tiếp bị đưa đến lối vào luân hồi. Cho nên cậu phải thận trọng.”

Đợi một chút—

Diệp Chi Du rốt cuộc cũng phản ứng kịp: “Cho nên bà cũng không biết ác linh là ai hả?!”

Trọng âm nhấn mạnh vào chữ “Không”.

Bà Tôn kỳ quái hét lên: “Tôi cũng không sinh sống ở nơi đó, làm sao mà biết được hả? Không phải tôi vừa mới nói là tôi không thể rời khỏi ranh giới này quá xa hả!”

Diệp Chi Du giống như đang nắm củ khoai lang nóng trong tay: “Vậy nếu cháu dùng sai thì phải làm sao?”

“Cho nên cậu nghiêm túc một chút, cố gắng hơn một chút, kiểm tra và xác minh nhiều lần vào. Nếu thật sự tìm được thì sẽ trở thành công đức vô lượng đấy.”

“???” Cậu trừng mắt.

Cậu đồng ý giúp bà cụ tìm lúc nào thế?

Mà công đức là cái gì? Bà đồng cho ăn bánh vẽ (*) qua loa như thế à?

(*) Cho ăn bánh vẽ: Nghĩa bóng dùng để ví von những điều nghe hoặc nhìn thì có vẻ rất hoành tráng, tốt đẹp, hấp dẫn, nhưng thực tế chỉ là điều không có thật hoặc khó có thể xảy ra.

Bà Tôn đúng lúc bổ sung thêm một câu: “Công đức là điều tốt, sẽ mang lại lợi ích cho vợ con và thế hệ sau của cậu. Cả nhà cùng được hưởng phúc.”

Cậu lại động tâm rồi...

Hiểu rồi. Chiêu Chiêu cưới cậu sẽ được hưởng phúc...

Bà Tôn nheo mắt lại rồi thở dài: “Đương nhiên, về mặt tình cảm mà nói thì không có bất kỳ bà đồng nào nguyện ý để ác linh trở lại nhân gian cả. Cậu cũng có thể đánh thức những cư dân mà cậu cho là vô tội, giúp cậu tìm được ác linh.”

“Tìm được ác linh, sau đó tiễn nó đi là cháu có thể cứu sống tất cả mọi người ở đó?”

“Không sai. Nhưng mà các cậu đang chia sẻ giấc mơ sắp chết với nhau. Ác linh chắc chắn sẽ có một ít ký ức chung với các cậu, sẽ mê hoặc các cậu. Theo tôi được biết thì ác linh còn rất biết tạo ra ảo ảnh. Cho nên vẫn là câu nói kia, cậu phải cực kỳ cẩn thận mới được.”

Diệp Chi Du gần như suy sụp: “Vậy các bà thì sao? Không làm việc ạ?”

“Cậu thì biết cái gì! Gần đây chúng tôi thật sự rất bận rộn...” Bà cụ áo đỏ dừng lại một lát, như thể có điều muốn nói, nhưng lại nuốt trở về: “Được rồi. Cậu đúng là kiểu thẳng thắn đến mức ngu ngốc. Loại chuyện sống chết này cậu biết càng ít càng tốt. Đừng có để đến lúc đã không tìm được ác linh, lại còn bị nó dụ nói ra những lời không nên nói. Vậy thì những người là một nửa sinh linh kia đều sẽ vô cùng thê thảm đó.”

Thừa dịp cậu còn đang ngẩn người với vẻ mặt ngu ngốc, bà Tôn duỗi cánh tay ra, lộ ra một chiếc đồng hồ vàng cực lớn trên cổ tay, vẻ mặt không vui nói: “Không nói nhảm với cậu nữa. Tôi phải đi làm rồi.”

Diệp Chi Du chết lặng. Có đồng hồ vàng cực lớn, còn phải đi làm, không phải là vội vàng đi chấm công đấy chứ!

Bà Tôn liếc mắt nhìn cậu: “Tôi đoán là chẳng bao lâu nữa thì cậu sẽ lại đến tìm tôi để hỏi mấy câu hỏi thôi. Nếu cậu muốn đến thì cứ đến tiệm bánh ngọt này. Nhỡ kỹ, chỉ cần cầm bùa của tôi rồi vẩy mấy cái là tôi có thể nhìn thấy cậu. Nhưng cậu tuyệt đối không nên vượt qua ranh giới này nữa. Buộc dây thừng cũng không được. Trừ khi cậu chán sống.”

Nói xong, bà cụ lùi lại hai bước rồi biến mất vào trong không trung.

Tiếng ồn ào náo nhiệt và những người giấy đã quay trở lại— Trời đã tối, đèn đường đã bật, đường phố cũng trở nên nhộn nhịp.

Chỉ còn lại tấm bùa màu đỏ trong tay đang nhắc nhở “Trọng trách” mà Diệp Chi Du đã chấp nhận.

Não cậu đã tan thành đậu phụ rồi.

Vốn dĩ cậu đã sắp chấp nhận sự thật rằng mình có thể sắp chết rồi. Sắp chết cũng không sao hết. Cậu vẫn còn chấp niệm rất mạnh mẽ. Chấp niệm của cậu chính là Bạch Chiêu Chiêu. Bởi vì khi cậu nhìn thấy cô thì sẽ trở nên vô cùng xúc động, trái tim cũng đập rất mãnh liệt.

Trái tim đập mãnh liệt, rõ ràng đó là điều kiện tất yếu để có thể sống sót.

Nhưng hôm nay, cậu đột nhiên biết được khu vực này không chỉ là giấc mơ sắp chết của một mình cậu. Nơi này còn có rất nhiều giấc mơ sắp chết của những người là một nửa sinh linh, trộn lẫn vào nhau. Còn có một con ác linh...

Ác linh này rất hung hăng và quỷ quyệt, còn biết lừa dối con người, biết tạo ảo ảnh, còn có thể giết rất nhiều người...

Cho dù giả sử cậu được cứu sống, vậy còn Bạch Chiêu Chiêu thì sao? Những người còn sống khác thì sao?