Lúc Bạch Chiêu Chiêu tỉnh lại thì cô đã ở nhà Diệp Chi Du rồi.
Mí mắt của cô mới chỉ giật giật thôi mà Diệp Chi Du đã hét lên: “Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi. Nếu cậu còn không tỉnh thì tớ thật sự sẽ gọi điện cho chú Thạch mất!”
Nếu Chiêu Chiêu có mệnh hệ gì thì chắc chắn cậu sẽ ngay lập tức trở thành nửa trong suốt!
Cô chậm rãi ngồi dậy, khiến chiếc khăn ấm trên đầu rơi xuống người. Hẳn là Diệp Chi Du đã đắp cho cô.
Cô cũng không bị sốt, lại đi đắp mấy thứ này làm gì, có hơi dở khóc dở cười...
“Tớ không sao. Vừa rồi chỉ là đau đầu quá thôi... Có thể là do sợ quá.” Cô xoa huyệt thái dương, sau đó lại nhìn về phía cậu, nhẹ giọng cảnh cáo: “Cậu đừng nói với chú Thạch, làm chú ấy lo lắng cũng không tốt.”
“Được. Tớ không nói với chú ấy nữa. Nhưng sắc mặt cậu không tốt lắm.” Giọng điệu của cậu giống như một kỵ sĩ trung thành và tận tâm, tỉ mỉ quan sát gò má trắng nõn của cô.
Cô sờ mặt mình: “Thế à? Nhưng tớ không cảm thấy khó chịu chút nào.” Cô nhíu mày ngửi quần áo của mình: “Tớ muốn đi tắm trước đã. Trên người tớ vẫn còn mùi hôi của vùng đất chết đuối kìa.”
“Không sao thật chứ? Cậu đừng cố gắng chống đỡ...”
Cô dịu dàng nở nụ cười: “Tớ biết cậu quan tâm tớ... Cậu yên tâm, nếu tớ lại cảm thấy không thoải mái thì sẽ nói với cậu ngay.”
“Ừ. Haiz, đều tại tớ...” Cậu không nhịn được mà ảo não, tự kiểm điểm chính mình: “Tớ nên che mắt cậu mới đúng.”
Bởi vì Chiêu Chiêu là một cô gái vừa nhạy cảm vừa tốt bụng. Thế nhưng cô lại phải trơ mắt nhìn một người chết đi trước mặt mình như thế, nên cô không thấy khó chịu mới là lạ.
Nhìn bộ dạng trông mong này của cậu, Bạch Chiêu Chiêu chỉ cảm thấy đáng yêu, nên không nhịn được mà nói: “Nếu như không phải sợ tim cậu không chịu nổi thì bây giờ tớ thật sự muốn ôm cậu một cái.”
Diệp Chi Du đã biến thành tên ngốc luôn rồi.
Sau đó cô phải véo cánh tay cậu một cái thì cậu mới kêu lên một tiếng và tỉnh táo lại.
Trước khi cậu kịp thể hiện rằng trái tim mình được đúc từ sắt thép thì cô lại nói tiếp:
“Cảm ơn cậu. Tớ may mắn thật đấy. Dù sao, nếu chỉ có một mình tớ ở trong giấc mơ sắp chết thì hiện tại tớ nhất định sẽ rất sợ hãi, cũng rất cô đơn. Nhưng có cậu ở đây thì khác. Cậu dũng cảm, sẽ nói chuyện với tớ, sẽ chọc tớ vui vẻ, còn có thể đi vào cấm địa cùng tớ. Tớ thật sự rất biết ơn cậu.” Cô yếu ớt thở dài: “Tớ rất hy vọng chúng ta có thể sống sót... sau đó làm quen lại một lần nữa.”
Diệp Chi Du giữ chặt trái tim đang đập kịch liệt của mình rồi vội vàng nói: “Cảm ơn tớ làm gì! Sao đột nhiên lại khách khí với tớ như thế? Hơn nữa, có thể cậu sẽ không thích tớ ở trong hiện thực đâu. Tớ ở hiện thực là cái kiểu trong ngoài bất nhất như mọi người hay nói. Tớ mà nhìn thấy cậu thì chắc sẽ sợ hãi rồi bỏ chạy mất. Cậu, cậu cũng có thể sẽ cảm thấy tớ rất lạnh lùng và thô lỗ. Sau đó ghét tớ...”
“Tớ tất nhiên sẽ không như thế đâu.” Cô lắc đầu một cách chắc chắn rồi cười ngọt ngào nói: “Trong tiềm thức của tớ nhất định biết cậu là người như thế nào. Cho nên tớ vẫn sẽ chủ động làm quen với cậu.”
Vậu sau khi chúng ta làm quen thì sao?
Tim Diệp Chi Du đập loạn xạ lên, nhưng cậu không dám hỏi.
Cô chăm chú nhìn cậu: “Tóm lại, ở đây, tớ chỉ tin cậu. Cậu cũng tin tớ, đúng không?”
“Tất, tất nhiên rồi!” Diệp Chi Du lâng lâng.
“Vậy là được rồi.” Cô cười rồi đứng lên, nhẹ giọng oán giận: “Người tớ thật sự rất hôi... Để tớ đi tắm trước đã!”
“Ừ. Được, được. Cậu vào phòng tắm đi, tớ nói cho cậu biết cách sử dụng...”
Phòng tắm ở nhà Diệp Chi Du là một phòng riêng biệt, rất rộng và trống trải. Trong phòng có một bồn tắm hình vuông rộng 1.5 mét, được bao quanh bởi những viên sỏi khổng lồ và hoa lay ơn vàng hổ, tựa như một phòng tắm châu Âu.
Cô gái ở bên trong tắm rửa. Còn Diệp Chi Du vốn ở trong phòng khách, nhưng sau đó cậu lại dứt khoát trốn ra ngoài cửa.
Dù vậy thì cậu vẫn phải chịu áp lực rất lớn. Bất kể là lời nói của cô, nụ cười của cô hay là sự chấp nhận về cái ôm kia, tất cả đều khiến tim cậu đập thình thịch,m và xao xuyến đến mức không thể bình tĩnh được.
Bây giờ cô lại còn đi tắm nữa.
Mặt cậu đỏ như đang ở trong lồng hấp, mồ hôi rất nhanh đã thấm ướt chiếc áo thun của cậu.
“Haiz...” Đầu cậu tựa trên cánh cửa, cố gắng dùng kim loại để hạ nhiệt, nhưng khi cậu vừa nghe thấy tiếng nước như có như không truyền đến từ phía sau cửa thì lại vội vàng đứng thẳng lên, biểu tình hơi hoảng sợ.
“Diệp Chi Du, mày đúng là không biết xấu hổ! Mày bình thường một chút được không hả?” Cậu quay mặt vào tường rồi dùng sức nhéo cánh tay mình: “Đừng có rẻ rách như thế. Đừng để tao khinh thường mày!”
“Khinh thường ai?”
Cậu sợ hãi quay đầu lại, nhìn thấy Thạch Dũng đang đi lên tầng.
“Chú Thạch, chú về rồi...”
“Sao lại đứng trước cửa nhà mình thế?”
“À, Chiêu Chiêu đang tắm ở trong nhà...”
Thạch Dũng nhướn mày, vẻ mặt giống như đang nói [Thằng nhóc này đúng là người tốt], “Lát nữa hai đứa lên tầng cùng ăn cơm với chú đi. Chú làm một bữa thịnh soạn cho hai đứa.”
-
Lúc hai người lên đến tầng 3 thì Thạch Dũng quả nhiên đã làm xong một bữa thịnh soạn. Món tôm sú ở giữa bàn, chỉ nhìn bề ngoài thôi mà đã thấy đạt tới đẳng cấp của đầu bếp tiêu chuẩn rồi.
Diệp Chi Du bị mùi thơm kích thích đến chảy nước miếng, nhưng cậu vẫn phải làm hỏng bầu không khí vui vẻ này mà báo cho Thạch Dũng biết chuyện quan trọng nhất: “Chú Thạch, chú Hàn chết rồi.”
Thạch Dũng đang sắp đũa cũng phải dừng lại.
Diệp Chi Du nói: “Lúc chúng cháu về thì đúng lúc gặp được chú ấy. Chú ấy nói vợ mình chết rồi. Vợ chú ấy cũng chính là chấp niệm của chú ấy. Cho nên chú ấy cũng không thể sống sót được...”
“Cậu ấy tự thức tỉnh à?”
Khu chung cư nhanh như vậy đã mất đi bán sinh linh đầu tiên rồi. Thạch Dũng khiếp sợ và cực kỳ tự trách: “Tại sao có thể như thế... Nếu biết, nếu biết thế thì chúng ta đã không đi tìm cậu ấy.”
Ngược lại, Bạch Chiêu Chiêu rất bình tĩnh, sau đó cô an ủi Thạch Dũng: “Chú đừng nghĩ như vậy. Cho dù chúng ta không đi tìm chú ấy thì hẳn là chú ấy cũng không sống nổi đây. Dù sao thì chú ấy cũng là người hoàn toàn không có chấp niệm để chống đỡ.”
Một lúc lâu sau, dường như đồng ý với lời nói của cô, nên Thạch Dũng lau mặt mình rồi ngồi xuống: “Đúng thế. Dù sao sự việc đã xảy ra rồi, có nói gì cũng vô dụng.” Ông ấy trầm mặc một lúc rồi thở dài: “Haiz... Tại sao lại như thế này chứ. Haiz... Ăn cơm trước đi.”
Lúc này, hai học sinh mới ngồi xuống. Mặc dù đồ ăn vẫn thơm ngon như trước, nhưng bầu không khí khó tránh khỏi có hơi nặng nề.
Thạch Dũng phải mất vài phút thì mới chấp nhận được việc Hàn Nho đã chết, sau đó ông ấy lại hỏi: “Các cháu đã xem ảnh chú gửi chưa? Có phát hiện được gì không?”
Diệp Chi Du lắc đầu rồi lại Bạch Chiêu Chiêu với vẻ tràn đầy hy vọng.
Ở trên xe bus, cậu đã thấy Bạch Chiêu Chiêu phóng to ảnh chụp lên để xem chi tiết, nên cậu cho rằng cô sẽ có thu hoạch gì đó.
Nhưng Bạch Chiêu Chiêu cũng lắc đầu, vẻ mặt áy náy: “Tài liệu ít quá, cháu cũng không phát hiện được gì.”
Thạch Dũng hơi thất vọng, nhưng sau đó ông ấy lại cười: “Không sao. Dù sao các cháu cũng chỉ là học sinh mà thôi... Chậc, tất cả tài liệu đều ở đây rồi. Chúng ta cùng nhau xem lại và nghiên cứu một chút. Cháu gái thông minh như vậy, nhất định có thể phát hiện ra gì đó.”
Bạch Chiêu Chiêu vừa ăn vừa liếc nhìn bìa của tập tài liệu: “Chú Thạch, không phải chú nói có hai phần tài liệu à?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Thạch Dũng lóe lên một cái, nhưng sau đó ông ấy lại cười rồi nói: “Thế à? Chú nói có hai phần à?”
“Vâng.” Cô rất chắc chắn.
“Vậy chắc chú nói nhầm rồi. Chỉ có một phần này thôi.”
Đương nhiên Bạch Chiêu Chiêu sẽ không bỏ qua vẻ mất tự nhiên rất nhỏ của ông ấy, chỉ cười cười.
Hình như cảnh sát Thạch đột nhiên có một bí mật...
Hơn nữa, bí mật này còn không thể nói với cô và Diệp Chi Du.
Nhưng Diệp Chi Du lại không nhạy bén được như cô, bởi vì cậu chỉ quan tâm có thể bắt được ác linh hay không mà thôi: “Vậy hôm nay ăn cơm xong thì chúng ta đi đến nhà ai?”
Thạch Dũng bị nụ cười quái dị của Bạch Chiêu Chiêu làm chột dạ, nên khi nghe cậu nói vậy thì ông ấy liền vội vàng hùa theo: “Hôm nay trước khi đi làm, chú đã điều tra tòa nhà một lần nữa rồi. Phòng 102 ở tầng 1 chỉ có một người giấy ở. Bán sinh linh ở trong tòa nhà ngoại trừ ba người chúng ta thì chỉ còn lại Quan Chính Hạo, Từ Sĩ Hưng, Liễu Đào Tử và bà Vương ở tầng 4.”
“Thật kỳ quái...” Bạch Chiêu Chiêu cẩn thận biểu đạt sự nghi ngờ.
“Hả? Kỳ quái chỗ nào?” Thạch Dũng như gặp phải kẻ địch.
Bây giờ ông ấy hơi sợ cô rồi.
Bởi vì Bạch Chiêu Chiêu quá thông minh. Ông ấy lo lắng chuyện mình muốn giấu sẽ bị cô phát hiện ra.
“Vì sao đa số người trong tòa nhà của chúng ta đều biến thành bán sinh linh?”
Thạch Dũng ngẩn ra, thế mà ông ấy lại chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Bản thân Bạch Chiêu Chiêu đã có một kết luận trước: “Cháu đoán là có thể có liên quan đến nguyên nhân cái chết của chúng ta.”
Diệp Chi Du vội vàng bịt tai lại: “Cho dù cậu biết cũng đừng nói ra! Tớ không nghe đâu, ngộ nhỡ bị ác linh lừa đi thì làm sao!”
“Ha ha...” Bạch Chiêu Chiêu không ngừng cười, sau đó kéo tay cậu xuống: “Tớ không biết gì cả, chỉ đoán mò thôi. Cậu đừng căng thẳng. Cho dù đoán được thì tớ cũng không nói với ai là được.”
Lúc này Diệp Chi Du mới hạ tay xuống rồi cười với cô.
Hai người buồn nôn đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thạch Dũng bị ép ăn thức ăn cho chó nên vội vàng cắt ngang: “Được rồi, được rồi. Nói chuyện chính. Chú muốn thức tỉnh một người hàng xóm nữa. Cháu gái cảm thấy ai thích hợp?”
Bạch Chiêu Chiêu không cần nghĩ mà đã nói: “Cháu cảm thấy bà Vương là thích hợp nhất. Bà ấy là một người già, khẳng định không phải là ác linh. Hơn nữa, có một việc vẫn làm cháu rất để ý. Mấy hôm trước, lúc cháu về nhà thì nhìn thấy trong phòng bà ấy có một bóng đen... mà hình như bà ấy cũng không biết...” Cô hơi sợ hãi: “Ngộ nhỡ là ác linh quấn lấy bà ấy thì sao?”
Thạch Dũng thoáng nghĩ đến ông cụ chậm rãi bước đi ngày hôm đó.
Ông ấy chầm chậm nói: “Được. Vậy nghe lời cháu. Chúng ta đi xem. Nhưng bóng đen mà cháu nói rất có thể không phải là ác linh.”
-
Sau khi ăn cơm xong, ba người lại đi lên tầng.
Thạch Dũng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cửa nhà Hàn Nho, làm ông ấy lại nhớ đến chuyện cậu ấy đã chết rồi, nên không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.
Không chỉ tiếc nuối về cái chết của một người hàng xóm, mà còn ảnh hưởng rất lớn đến lòng tin tìm được ác linh của ông ấy.
Nhưng ông ấy biết mình nhất định phải bí mật tiếp cận người kia. Bởi vì hôm nay, trái tim ông ấy rõ ràng đã cảm nhận được điều gì đó...
Nhưng chuyện này còn chưa được xác thực, cho nên nhất định phải giấu Bạch Chiêu Chiêu. Tuyệt đối không thể để cô bé biết...
Nghĩ như vậy, ông ấy lại làm ra vẻ thoải mái rồi quay sang nói chuyện với Diệp Chi Du, nhiệt tình hỏi: “Tiểu Diệp à, tôi rất coi trọng cậu. Sau này cậu có muốn thi vào trường cảnh sát, cùng làm cảnh sát với tôi không? Để tôi đề cử cậu.”
Đứa trẻ Tiểu Diệp này quả thật không tồi. Mặc dù nó hơi ngốc nhưng cũng không phải không có thuốc chữa. Nó vừa dũng cảm lại vừa nghe lời, mặc dù không phải là chó nghiệp vụ nhưng lại hơn hẳn chó nghiệp vụ (*), rất thích hợp làm cảnh sát.
(*) Ở đây, ý tác giả muốn nói về việc thể lực và sự nghe lời của nam chính giống với chó nghiệp vụ nên dễ huấn luyện và thích hợp với nghề cảnh sát. Bài huấn luyện đầu tiên của chó nghiệp vụ chính là vâng lời…
Nhưng vẻ mặt Diệp Chi Du lại tỏ ra sợ hãi, giống như ông ấy đã nói điều gì đó rất kinh khủng vậy, cậu thẳng thừng từ chối ngay lập tức: “Không được. Chú Thạch, cháu không muốn không cưới được vợ.”
Nụ cười của Thạch Dũng lập tức hóa đá.
Cậu bé 1 giây trước vẫn còn vô cùng thuận mắt lại đột nhiên trở nên ngu ngốc đến mức làm cho người ta muốn bóp chết cậu.
Cậu đúng là hết thuốc chữa!!!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thạch Dũng: Đi, đi bắt người xấu!
Tiểu Bạch: Vì sao bảo tôi đi? Sao ông không đi? Chắc chắn có nguy hiểm. Đồ ngốc mới đi.
Tiểu Diệp: Tiểu Bạch không đi thì tôi cũng không đi.