“Hi hi...” Những người xung quanh hoặc là không quan tâm, hoặc là cười hả hê khi có người gặp họa.
Không có ai giúp cô ta.
Hứa Đình vừa tức giận vừa uất ức, nhưng cô ta lại không dám nói gì. Bởi vì điều mà bố mẹ cô ta thường nói nhất với cô ta là: “Loại dân thường như chúng ta không thể lãng phí thời gian cho người khác.”. “Con phải tự kiểm điểm xem mình đã đủ hiền hòa hay chưa.”
Hứa Đình không biết mình còn phải hiền hòa đến thế nào nữa, nhưng bây giờ cô ta đã không còn cười nổi rồi.
Cuối cùng cũng đến lượt cô ta. Sau khi lấy xong đồ ăn thì cô ta đi về phía trường học.
Càng tới gần trường học, cô ta lại càng cảm thấy trước mắt mình tối hơn.
“Hả?” Cô ta hoang mang, ngẩng đầu lên nhìn trời: “Sao trời lại âm u như thế này?”
Khi cô ta ra khỏi nhà thì bên ngoài có chút sương mù, nhưng ánh mặt trời vẫn xuyên qua sương mù mà chiếu xuống, mang theo sự ấm áp dịu nhẹ.
Nhưng mà chỗ trường học lại có mây đen bao phủ, giống như sắp mưa vậy.
Vào mùa thu, trên đảo thường xuyên mưa dầm không ngớt. Điều này cũng không có gì đặc biệt cả. Nhưng cô ta lo lắng nhất chính là mình mà đi muộn thì sẽ bị giáo quan phạt.
Nhưng ngạc nhiên là, hôm nay không có một giáo quan nào đứng ở cổng trường cả. May mắn bất thình lình này làm cô ta rất vui vẻ chạy vào trường.
Vừa vào đến lớp học, cô ta ngay lập tức muốn kể chuyện may mắn của mình ngày hôm nay—
Nhưng cô ta lại ngây ra.
Trong lớp học tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ. Bạn học gần như đã đến đông đủ hết rồi.
Nhưng ai cũng nằm sấp trên bàn, không hề nhúc nhích. Chỉ có Bạch Chiêu Chiêu—
Bạch Chiêu Chiêu ngồi giữa lớp học, đang dựa lưng vào ghế và đọc sách, làm như không thấy sự quái dị xung quanh.
Phát hiện ra cô ta đi đến thì Bạch Chiêu Chiêu nghiêng đầu nhìn cô ta.
Hôm nay Bạch Chiêu Chiêu mặc một chiếc váy màu trắng, vẻ ngoài của cô thuần khiết nên rất thích hợp với màu trắng tinh khiết như vậy.
Ở giữa lớp học tối tăm này, làn da của cô phát sáng như ánh trăng, vừa thánh khiết vừa quỷ dị.
Hứa Đình bị cảnh tượng này làm cho chấn động, đứng ở cửa một lúc lâu mà vẫn không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, cô ta mới hồi phục tinh thần rồi thầm mắng mình: Kỳ quái, sao mình phải sợ tiểu tiện nhân này chứ?
Sau đó cô ta ngẩng đầu lên, đi tới chỗ của mình rồi ngồi xuống.
Tô Vận Khiết ngồi bên cạnh cô ta cũng đang nằm sấp lên bàn.
“Vận Khiết, các cậu đang làm gì thế?” Cô ta nhỏ giọng hỏi.
Cô ta cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra bạn mình chỉ nằm nghiêng mặt chứ không hề ngủ.
Điều này càng kỳ quái hơn!
“Này, các cậu sao thế...” Cô ta khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại như thế này? Đáng sợ quá.”
Không có ai trả lời cô ta, tất cả đều cúi đầu xuống.
“Vận Khiết...” Cô ta dùng sức đẩy: “Sao không nói gì? Các cậu đang làm gì thế?”
Tô Vận Khiết dường như rất vất vả mà vặn vẹo cái cổ cứng ngắc của mình, nghiêng đầu qua rồi gật gật đầu, dùng hơi nói:
“Đừng... đừng nói chuyện...”
“Tại sao không nói chuyện? Các cậu bị sao thế? Không khỏe à?”
Lúc này, phía sau lại vang lên âm thanh bàn ghế va chạm. Tô Vận Khiết vội vàng nhắm hai mắt lại, Hứa Đình cũng sợ đến mức theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại.
Là Bạch Chiêu Chiêu đứng dậy.
Thiếu nữ trắng trẻo và xinh đẹp đi đến trước mặt cô ta, nhẹ giọng nói: “Cậu không ngủ nhỉ!”
Hứa Đình chưa từng thấy Bạch Chiêu Chiêu cười với mình. Hơn nữa, nụ cười của cô giả dối như thế, giống như đeo một cái mặt nạ vậy.
Khắp người cô ta nổi đầy da gà, vừa ghê tởm lại vừa bất an. Cô ta hỏi ngược lại: “Cậu... muốn làm gì?”
Sao giáo viên còn chưa vào lớp chứ... Không phải đã quá giờ vào học rồi à...
Bạch Chiêu Chiêu cười híp mắt, dịu dàng hỏi: “Tôi muốn cậu chút chuyện. Có phải cậu đã chuyển đến đây từ lớp 10 rồi đúng không? Cậu có quen An Mẫn không?”
Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Hứa Đình lập tức trở nên cứng đờ.
“Nhìn có vẻ là quen nhỉ.” Bạch Chiêu Chiêu hơi cúi người xuống, rõ ràng là một tư thế khiêm tốn nhưng lại mang đến cảm giác áp bức không thể tả nổi: “Có thể tâm sự với tôi về cô ấy không? Nghe nói cô ấy cũng bị bắt nạt. Các người cũng bắt nạt cô ấy giống như bắt nạt tôi à?”
Hứa Đình phát hiệu ra Tô Vận Khiết phía sau cô ta đang phát run.
Run rẩy đến mức cái bàn cũng phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.
Bạch Chiêu Chiêu cũng nhìn thấy. Cô dùng giọng khó hiểu nói: “Vận Khiết hình như đang sợ tôi...”
“Ai thèm sợ cậu!” Vẻ mặt Hứa Đình châm chọc: “Cậu cũng coi trọng mình thật đấy. Chuyện An Mẫn liên quan gì đến cậu?! Sao thế? Muốn tìm kiếm sự công nhận từ kẻ thua cuộc à?”
Tô Vận Khiết kéo ống tay áo của cô ta, nhưng cô ta lại tức giận hất tay ra.
“Cho nên, các người quả thật bắt nạt cô ấy.” Bạch Chiêu Chiêu nghe hiểu ý của cô ta.
“Ha, đúng thì sao? Cậu muốn làm thế nào?”
“Hứa Đình, rõ ràng lúc mới đến, cậu cũng từng bị bắt nạt. Cậu biết rõ cảm giác đó khó chịu như thế nào. Vì sao còn đối xử với tôi và An Mẫn như thế?”
“Cậu thần kinh à!” Hứa Đình đột nhiên trở nên kích động khi nghe cô nhắc đến quá khứ mà mình không muốn nhớ lại: “Đừng tưởng rằng có Chu Lạc Nhiên làm chỗ dựa cho cậu thì tôi sẽ sợ cậu!”
“À, cho nên cậu là loại người đó, loại người kinh tởm, khi mình bị dính mưa sẽ đi cướp ô của người khác.”
Hứa Đình ấn tay xuống bàn, dường như muốn ngay lập tức đứng dậy và đánh nhau với cô một trận. Nhưng bỗng nhiên cô ta lại cười rồi tựa lưng vào ghế, ác ý nói: “Bạch Chiêu Chiêu, cậu có thời gian rảnh ở đây lo chuyện của người khác, không bằng lo cho bản thân mình trước đi. Hôm qua hầu hạ được mấy người? Có đủ tiền để ăn cơm không? Mẹ cậu già thế rồi, chắc rẻ lắm nhỉ!”
Không biết có phải do ảo giác của cô ta không, trong lớp vốn đã yên tĩnh mà bây giờ lại càng yên tĩnh hơn, yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Một lúc lâu sau, Bạch Chiêu Chiêu nhẹ giọng nói: “Cậu nói cái gì?”
“Ồ, cậu còn muốn nghe lại lần nữa à?”
Vẻ mặt Hứa Đình lập tức trở nên đắc ý, nhưng còn chưa kịp nói tiếp thì cằm cô ta đã bị nắm chặt lấy.
Lực tay của cô mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, gần như muốn bóp nát xương hàm của cô ta.
Giây tiếp theo, một cái tát giáng xuống.
Đây không phải một cái tát bình thường—
Hứa Đình nghe được tiếng xương sọ mình vỡ vụn trong đầu.
Đó là sự đau đớn không thể diễn tả được bằng lời. Nhưng cô ta lại không “Chết” và ý thức vẫn vô cùng tỉnh táo.
Dưới cái nhìn của Bạch Chiêu Chiêu, một cái tát này của cô khiến toàn bộ mảng giấy trên đầu người giấy đều đã rách ra, thậm chí hai thanh tre cũng bị cô đánh gãy.
Thì ra người giấy cũng sẽ bị phá hủy...
Đã yếu ớt như thế rồi, sao còn dám nói những lời như vậy chứ...
Nhưng mà hình như bị nát cũng chẳng có chuyện gì, chỉ có tiếng kêu thảm thiết mà thôi, cũng không chết được, vẫn rất có sức sống.
“A— A—” Hứa Đình che mặt lại, chỗ giấy bị rách có thuốc đỏ ồ ạt tràn ra ngoài và lan rộng rồi thấm vào chỗ giấy trắng xung quanh. Trong lồng ngực trống rỗng của cô ta phát ra tiếng nức nở thống khổ và rên rỉ: “Bạch Chiêu Chiêu, mày... mày...” Cô ta lại nhìn người giấy xung quanh: “Các cậu cứ nhìn như vậy thôi hả? Sao các cậu không ngăn nó lại!”
Người giấy ở xung quanh không có một ai nhìn về phía này. Chúng nó đều nằm sấp và không nhúc nhích. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy có vài người giống như Tô Vận Khiết, đều đang run lẩy bẩy.
Bạch Chiêu Chiêu biết bọn họ như vậy là đang thờ ơ. Lúc cô bị bắt nạt, bọn họ cũng chỉ nhìn như thế này. Bây giờ đổi lại là Hứa Đình bị bắt nạt, bọn họ cũng sẽ không làm gì.
Bạch Chiêu Chiêu im lặng nhìn xuống cô ta. Ánh mắt cô lạnh như băng, lạnh đến thấu xương.
Hứa Đình cũng ngơ ngác nhìn cô. Trong đôi mắt nhỏ như kim tiêm của cô ta có đường nét mỏng manh chảy ra ngoài. Đó là nước mắt.
Cô ta cho rằng sau khi đánh mình thì ít nhất Bạch Chiêu Chiêu cũng sẽ nói gì đó. Ví dụ như dùng lời khó nghe để chửi cô ta, hoặc là ép buộc cô ta phải xin lỗi...
Nhưng không có gì hết. Bạch Chiêu Chiêu chỉ nhìn cô ta như thế, ánh mắt đen hơn so với bình thường một chút. Nó trống rỗng và lạnh lẽo.
Ánh mắt này, thật quen thuộc...
Đột nhiên Hứa Đình cảm thấy sợ hãi.
Trong cơn đau đớn kịch liệt, rốt cuộc cô ta cũng đần độn nhận ra rằng tại sao bạn học của mình tại sao lại nằm sấp trên bàn...
Nỗi sợ hãi nhanh chóng xuyên qua những kẽ hở của xương mà bò vào trong, xâm nhập vào trong cốt tủy...
“Xin, xin lỗi...” Cô ta run giọng nói, sau đó từ trên ghế trượt xuống, quỳ trên mặt đất: “Xin lỗi. Tớ không nên nói như thế...” Cô ta run rẩy dữ dội: “Tớ, tớ biết sai rồi...”
Bạch Chiêu Chiêu ngồi xổm xuống, vẫn im lặng nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô ta.
“Đừng, đừng nhìn tớ như thế...” Hứa Đình ôm đầu, giống như đang trốn tránh cái nhìn kinh khủng của cô: “Hu hu, cầu xin cậu, tớ biết sai rồi... Không phải cậu muốn biết chuyện của An Mẫn à, tớ nói cho cậu được không? Hu hu hu...”
Lời này vừa nói ra, tất cả bạn học giống như chó đã chết đều bắt đầu bất an mà nhúc nhích, dường như muốn ngăn cản cô ta lại.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn nằm sấp ở đó.
Lúc này, Bạch Chiêu Chiêu mới mở miệng: “Nói đi.”
“Tớ không hiểu cô ấy lắm. Tớ chỉ biết cô ấy thích nghe nhạc... Cô ấy thích một nam ca sĩ rất nổi tiếng... Tên là... Trần Hi Ngạn...”
Cuối cùng biểu tình của Bạch Chiêu Chiêu cũng có chút biến hóa.
An Mẫn cũng là fan của Trần Hi Ngạn...
“Ngoài ra, ngoài ra...” Cô ta thở hổn hển, liều mạng tìm kiếm trong đầu: “Cô ấy có yêu qua mạng... Giáo viên chủ nhiệm cũng biết, còn đến nhà cô ấy... Tớ chỉ biết những điều này thôi... Đúng rồi, Con Gián và Cá Tạp bắt nạt cô ấy nhiều nhất. Cậu đi hỏi bọn họ... Tớ nói rồi, tớ không biết gì hết...”
Bạch Chiêu Chiêu có thể nhìn thấy đôi mắt giống như hạt vừng của Hứa Đình đang run run và liếc lung tung.
Người giấy đã nói dối.
Cô ta có thể đã kể một phần sự thật, nhưng không phải toàn bộ câu chuyện. Nhưng không sao hết, giống như chơi ghép hình vậy, chỗ này một ít, chỗ kia một ít, cuối cùng cũng sẽ đạt được thứ cô muốn.
Cô lại nhìn Chương Tử Cầu và Dư Chí Đồng: “Hai người, có gì muốn bổ sung không?”
Hai người này thường ngày mặt đầy dầu và vẫn luôn nhảy nhót khắp nơi, thế mà lúc này lại rụt lại thành một đoàn nhỏ.
“Con Gián...” Cô đi tới trước mặt Chương Tử Cầu, dịu dàng nói: “Cậu rất thích nói chuyện mà, sao hôm nay lại yên tĩnh thế?”
Chương Tử Cầu cắn chặt răng, cả người run rẩy.
Một lúc lâu sau cũng không đợi được câu trả lời nên Bạch Chiêu Chiêu đứng thẳng người dậy: “Được rồi, xem ra các cậu cần thời gian để nhớ lại. Tôi sẽ đi hỏi giáo viên chủ nhiệm trước.” Cô chậm rãi nói xong rồi mỉm cười: “Dù sao chúng ta cũng là bạn học mà. Mỗi ngày đều sẽ gặp mặt, có rất nhiều cơ hội để trò chuyện.”
Sau đó cô đi ra khỏi lớp học, toàn bộ trường học đều yên tĩnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Không có tiếng giảng bài, cũng không có ai vận động ở sân thể dục.
Lúc đi ngang qua một lớp học ở tầng 2, Bạch Chiêu Chiêu nhìn thấy trong lớp chỉ có lác đác vài học sinh và không có giáo viên lên lớp. Bọn họ đang dại ra, im lặng giống như những người giấy được trang trí trong tang lễ.
Đi xuống tầng, rẽ sang một bên rồi đi dọc theo hành lang, cô thấy tất cả các lớp học gần như chẳng khác nhau là mấy.
Rõ ràng buổi sáng người giấy đến trường cũng không ít, nhưng chẳng mấy chốc đã chỉ còn lại từng này.
Nhưng ở lớp 12/2, ngoại trừ Chu Lạc Nhiên không biết vì sao lại vắng mặt thì tất cả các bạn học đều đến lớp.
Ở tầng 1, trên đường đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, Bạch Chiêu Chiêu đi qua lớp học cuối cùng.
Lớp học này hoàn toàn trống không.
Cô đứng bên ngoài cửa sổ. Nhìn thấy sau tấm cửa kính kia, trên mỗi một cái bàn trong lớp học đều có đồ dùng của học sinh, sách vở chồng chất lên nhau, có cả bình nước nữa, trên lưng ghế còn treo áo khoác đồng phục. Tất cả dường như đã bị chủ nhân hoàn toàn lãng quên.
Thời tiết rất âm u, trong lớp học lại có vẻ hoang vu và bi thương không thể tả nổi.
Cô đang nhìn đến mất hồn thì bỗng nhiên trong khe cửa sổ trước mặt cô có thứ gì đó màu đen rỉ ra.
Cô khó hiểu nhìn chằm chằm vào nó. Cái thứ màu đen kia càng ngày càng rõ ràng hơn, cũng càng ngày càng to lên. Ngay sau đó, nó nhớp nháp chảy xuống và để lại một vệt đỏ sẫm như máu trên mặt kính.
Cô hơi kinh ngạc, chỉ cảm thấy cảnh này vừa ghê tởm lại vừa có một loại cảm giác thoải mái đến kỳ quái.
Đầu ngón tay trắng nõn của cô chậm rãi thò ra rồi quệt một cái.
Cô đưa lên mũi ngửi, là mùi máu hôi thối.
Đột nhiên tim cô nảy lên một cách khác thường, toàn thân cô cũng run rẩy theo.
Cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, nghĩ tới mục đích mình đến đây thì lại vội vàng lấy khăn giấy ra lau tay, sau đó cô đi vào văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.
Trong văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, tình huống ở đây cũng giống như ở bên ngoài vậy. Những giáo viên khác không biết đã đi đâu, chỉ có một mình giáo viên chủ nhiệm của lớp cô ở đây. Nhưng khi Bạch Chiêu Chiêu đi ngang qua chỗ ngồi của họ, cô nhìn thấy mọi thứ cũng giống hệt trong lớp học, đồ đạc, quần áo và bình nước của họ... Tất cả đều được sắp xếp một cách ngẫu nhiên.
Giáo viên chủ nhiệm đang ngồi ở chỗ của mình và ngẩn người.
Tất nhiên ông ta cũng là người giấy. Ngoại trừ đôi mắt rất nhỏ thì cũng không có gì khác các người giấy khác.
Thân thể nó cứng ngắc, giống như đang đợi cô, cũng giống như chỉ đang khô héo ngồi ở đó.