Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 39: Tới Thiên Vân các gây sự



“Song Nhi, chúng ta đi thôi.” Long Huyền quay về phía Song Nhi mỉm cười mà nói. Sau một đêm nghỉ ngơi, hôm nay Long Huyền quyết định đi ra ngoài một chuyến, tiện thể dẫn theo Song Nhi đi dạo phố chơi đùa một buổi.

“Công tử ca ca, bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy ~?”

Song Nhi tò mò hỏi, mới sáng sớm Long Huyền đã muốn đi ra ngoài, lại còn gọi cả nàng theo, cũng không biết là công tử muốn đi đâu.

“Đương nhiên là dẫn Song Nhi đi chơi, được rồi, không cần hỏi nữa, muội cứ đi theo ta là sẽ biết.” Long Huyền cười cười đáp lại.

Bây giờ đám người Long Khôn đã chết hết rồi, đi ra ngoài cũng chẳng còn ai theo dõi nữa. Lại nói, nếu như là Long gia chủ mạch lại phái người tới nữa, bọn hắn dù có trốn trong nhà cũng chẳng an toàn.

Song Nhi hiển nhiên là rất thích được ra ngoài phố dạo chơi như vậy, suốt dọc đường cô bé thích thú nhìn khắp chỗ này tới chỗ khác, nhất là chẳng mấy khi mà Long Huyền lại chịu đi ra ngoài cùng nàng như thế này. Sau khi đi dạo được một lúc lâu thì Long Huyền nhìn sang phía Song Nhi đang cầm cây kẹo hồ lô đường trên tay, ăn một cách ngon miệng mà nói.

“Song Nhi, chúng ta tới nơi rồi, muội theo ta vào trong đi.”

Song Nhi ngước mặt nhìn lên, đập ngay vào mắt nàng là một tấm bảng hiệu to tướng ghi mấy chữ thật lớn đầy khí thế, [Thiên Vân Các] cô bé có hơi chút do dự, nhưng thấy Long Huyền đã đi vào trước rồi, cũng chẳng nghĩ ngợi thêm gì nữa mà cũng nhanh chân chạy đuổi theo.

Hai người vừa mới bước vào trong thì rất nhanh chóng đã thấy một thị nữ xinh đẹp đi tới chào đón bọn họ. Nhìn hai đứa bé xinh xắn trước mặt, tiểu Liên mỉm cười mà hỏi.

“Hai bạn nhỏ, các em tới đây có việc gì vậy, có phải là đi nhầm chỗ rồi hay không?”

Nhìn nữ tử khoảng chừng 17, 18 tuổi đang đứng trước mặt mình, Long Huyền lắc lắc đầu, đáp.

“Tỷ tỷ, nơi đây có phải là [Thiên Vân Các] của Thiên Vân thương hội hay không?”

Nghe thấy câu hỏi, Tiểu Liên hơi bất ngờ một chút rồi cũng gật gật đầu: “Đúng rồi! Đây chính là [Thiên Vân Các].”

Long Huyền: “Nếu như vậy thì bọn đệ không có tới nhầm, bọn đệ đúng là muốn tới [Thiên Vân Các].”

Tiểu Liên lúc này mới nhìn kỹ đứa bé trước mặt, hơi khó hiểu mà hỏi. “Há, hai bạn nhỏ tại sao lại muốn tới [Thiên Vân Các] vậy?”

Long Huyền: “…!!”

Hắn nhìn vị tiểu tỷ tỷ trước mắt, trong đầu hắn đang nghĩ là nàng có phải bị ngớ ngẩn hay không, bọn họ đi tới thương hội tất nhiên là để mua đồ rồi, chẳng lẽ là tới đây để chơi hay sao?

Song Nhi: “Tỷ tỷ, ngươi thật là ngốc~!!”

Ngay khi tiểu Liên còn đang không hiểu được lời của Song Nhi là có ý gì thì đằng xa đã có một người trung niên gọi nàng lại.

“Tiểu Liên, ngươi đang làm cái gì ở bên đó vậy, không thấy có mấy vị khách quý mới tới hay sao, còn không nhanh qua đây tiếp đón?”

Tiểu Liên: “Dạ, tới ngay đây thưa trưởng quầy.”

Trước khi quay người rời đi, tiểu Liên cũng không quên quay đầu lại nói với hai người Long Huyền một câu.

“Hai bạn nhỏ, chỗ này không có đồ chơi cho các em đâu, mau ngoan ngoãn về nhà đi!!”

Song Nhi thấy nàng xem thường bọn họ còn nhỏ thì có chút khó chịu, Long Huyền ở bên cạnh cũng cảm thấy cách phục vụ ở đây có chút không ổn, là trẻ con thì sao chứ, chẳng lẽ trẻ con thì không thể tới mua đồ ư, tại sao người thị nữ này lại cứ khăng khăng cho rằng bọn họ tới đây để chơi a.

Thấy tiểu Liên đã quay đi đón tiếp “khách quý”, Long Huyền cũng chỉ đành mang theo Song Nhi đi vào bên trong rồi tự mình hỏi thăm, mục đích mà hôm nay hắn tới đây chính là muốn mua nguyên liệu để chế tạo linh phù.

Tối hôm trước, Long Huyền đã suy nghĩ nát óc mà vẫn không tìm ra cách nào có thể giúp hắn tăng lên tu vi của bản thân, thì bất chợt trong đầu nảy ra một ý tưởng, hắn liền nghĩ đến việc sử dụng tinh thần lực xem có thể tìm được cách nào hay không.

Lúc đầu hắn còn có suy nghĩ muốn học luyện đan, dù sao thì trước khi Bạch lão chìm vào hôn mê sâu cũng đã để lại cho hắn một ít lời nhắn, rất may là trong đó lại có khá nhiều đan phương và cách luyện chế, khi đó Long Huyền nhìn thấy những thứ này này còn rất vui mừng, định sẽ luyện thử vài viên đan dược, nhưng chỉ trong chốc lát sau đó hắn liền cảm thấy thất vọng, tiếc nuối mà bỏ ý định này đi.

Tu vi bây giờ của hắn còn quá thấp, muốn chân chính luyện đan ít nhất phải cần có lò luyện, lại nói tới việc tu luyện giả chỉ khi đạt đến cảnh giới võ giả thì mới có thể tụ khí dẫn ra địa hỏa để luyện đan, nhưng mà, hai thứ này hắn đều không có, cho nên chỉ có thể chờ cho sau này tu vi cùng tinh thần lực cường đại hơn mới làm được.

Trong lúc còn đang chán nản thì Long Huyền chợt nhìn thấy mấy dòng thông tin về linh phù nằm trong tinh thần ấn ký do Bạch lão tự tay chuẩn bị, rất nhanh sau đó ánh mắt hắn liền bị hấp dẫn bởi một loại phù chú, có tên gọi là “Bạo linh phù”, phẩm cấp Hoàng giai sơ cấp linh phù, có công dụng là khi tu sĩ truyền một ít linh lực vào bên trong phù chú rồi ném ra, sẽ dễ dàng bộc phát ra lực công kích tương đương với một kích toàn lực của nhập vi cảnh đỉnh phong.

Long Huyền cảm thấy rất hứng thú với loại linh phù này bởi vì hắn đã đủ điều kiện để tự chế tạo ra nó, hơn nữa lúc kích hoạt cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, nếu như có thể chế tạo vài trăm tấm phù như thế này để phòng thân thì quá tốt rồi, vậy thì chẳng khác gì hắn đã có thêm vài trăm quả lựu đạn ở bên người.

Trong ấn ký tinh thần của Bạch lão vẫn còn vài loại linh phù khác nữa, bất quá với cường độ tinh thần lực của Long Huyền bây giờ, còn chưa đủ để luyện chế ra những vật kia, hơn nữa muốn luyện chế linh phù yêu cầu cũng rất khắt khe, mà thứ quan trọng nhất để luyện linh phù chính là mực vẽ.

Các linh phù sư thường dùng nhất chính là máu của yêu thú để làm mực vẽ, trong máu của yêu thú có chứa rất nhiều linh khí, máu của yêu thú phẩm giai càng cao thì sẽ càng vẽ ra được phù chú có uy lực cường đại.

Vừa hay trong tay Long Huyền có một thi thể của Xích Vỹ lục xà, con lục xà non này hấp thụ máu của mẹ nó là nhất giai hậu kỳ yêu thú, hơn nữa cũng chưa có luyện hóa được hết, do vậy tinh hoa linh khí trong máu của nó hoàn toàn có thể dùng để luyện chế ra Hoàng giai sơ cấp ‘Bạo linh phù’ mà Long Huyền cần.

Nghĩ tới đây, Long Huyền cùng Song Nhi đã đi tới trước mặt vị chưởng quầy vừa gọi tiểu Liên ban nãy, nói ra.

“Ông chủ, chúng ta muốn mua đồ.”

Tên lão bản kia nghe thấy tiếng của Long Huyền gọi hắn, lúc này mới quay đầu lại hỏi, vẻ mặt có chút không xem ai ra gì.

“Tiểu tử, chỗ này không có đồ chơi dành cho con nít, nếu không có việc gì thì về nhà đi.”

Long Huyền nghe thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống, ban nãy tiểu Liên cũng nghĩ bọn hắn là trẻ con nên không chú ý đến bọn hắn, nhưng ít ra nàng vẫn còn rất lễ phép, còn tên chưởng quầy này lại trực tiếp xem thường người khác. Chẳng lẽ hắn chưa nghe qua câu ‘khách hàng là thượng đế’ hay sao? Nếu như là ở địa cầu thì loại nhân viên xấc xược như thế này sớm đã bị tống cổ đi rồi.

Long Huyền dù sao cũng là người xuyên không, cho nên lúc này cảm thấy có chút tức giận nhưng vẫn kìm chế được chưa đến mức phát tác. Bất quá, Song Nhi thì không nhịn được mà phản bác.

“Cái gì mà không có đồ cho con nít chứ, ban nãy ngươi nói có khách quý, rõ ràng trong đoàn người vừa rời đi kia, cũng có một cô bé ngang tuổi với chúng ta, tại sao đến lượt ta và công tử thì từ trong miệng ngươi nói ra lại thành con nít rồi?”

Tên chưởng quầy nghe vậy thì lại hếch mặt lên, giọng nói mang theo nồng đậm khinh thường: “Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, người ngươi đang nói là Diệp đại tiểu thư a, người ta thân phận cao quý vô cùng, tiểu nha hoàn như ngươi cùng với tên nhóc công tử tầm thường này làm sao có thể so sánh được.”

Long Huyền nhếch môi, hắn hoàn toàn nhìn ra được tu vi của kẻ trước mặt này chỉ là lục tinh nhập vi mà thôi, loại hống hách như vậy chính là điển hình của mấy kẻ đã ngu lại còn muốn tìm đường chết.

Long Huyền biết bản thân mình không thể gây sự với [Thiên Vân Các] được, do vậy đang định xoay người đi chỗ khác, dù sao chỗ có bán tài liệu để luyện chế linh phù vẫn còn rất nhiều.

Nhưng mà, trước khi đi, hắn vẫn để lại một câu: “Thứ ngu xuẩn!!”

Tên chưởng quầy kia hiển nhiên là nghe rõ, bị một đứa nhóc mắng thẳng vào mặt khiến hắn thẹn quá hóa giận mà nói ra.

“Hừ, cái đồ không được dạy dỗ, cha mẹ ngươi chẳng lẽ không dạy ngươi phải tôn trọng người khác hay sao?”

Long Huyền nhăn mày, sắc mặt lạnh xuống, lão khốn kiếp này vậy mà còn dám lôi cha mẹ hắn ra để kiếm chuyện. Song Nhi ở bên cạnh đã không nhịn được nữa, nhanh chóng xuất thủ, năm ngôi sao màu trắng hiện lên, ngay lập tức một quyền đánh tới trước mặt của lão chưởng quầy.

Nàng xuất thủ rất nhanh, may mắn cho tên chưởng quầy kia tu vi cao hơn nàng một chút, luống cuống tránh né, cuối cùng mới thoát khỏi một đấm này.

Hắn lồm cồm bò dậy từ dưới đất, sắc mặt khó coi vô cùng, hắn không ngờ được là nay lại bị một con nhóc 9, 10 tuổi làm cho chật vật như vậy. Lúc này nổi giận mà hét lên.

“Hai đứa nhãi ranh, vậy mà dám làm loạn ở chỗ này, cha mẹ các ngươi nhất định là không biết cách dạy con rồi, vậy thì hôm nay ta phải thay bọn hắn dạy cho các ngươi một bài học….”

“Bành—”

Lời còn chưa nói xong thì lão chưởng quầy kia đã bị một cước đá trúng người, văng ngược ra xa, lúc bị đá bay, trong miệng hắn cũng phun ra máu tươi, tới khi đập xuống đất thì đã bất tỉnh rồi.

Quay người trở lại đứng bên cạnh Song Nhi, Long Huyền cảm thấy có chút bất ngờ, hình như ra chân hơi nặng, hắn vừa đột phá liên tiếp từ tam tinh nhập vi đến ngũ tinh nhập vi trong một thời gian ngắn, do vậy còn chưa khống chế tốt được sức mạnh của bản thân.

Nhưng đối với tên chưởng quầy này hắn cũng chẳng có chút thương hại nào cả, đối với một kiếp trùng sinh này, cha mẹ chính là nghịch lân của hắn, hơn nữa khinh người đến như vậy thì sớm muộn cũng ăn đòn và đây chính là kết quả.

Ngay lập tức, một đám thủ vệ của Thiên Vân Các tràn ra vây hai người Long Huyền cùng Song Nhi lại.

Vị thủ lĩnh cầm đầu của đám thủ vệ nói với Long Huyền.

“Các ngươi là con cái nhà ai, tại sao dám tới Thiên Vân Các làm loạn?”

Long Huyền để Song Nhi đứng ra sau lưng mình, mặt bình tĩnh nói ra.

“Ta vốn chẳng có ý định làm loạn hay gây chuyện với Thiên Vân Các, ta chỉ là tới mua đồ, chẳng qua Thiên Vân Các các ngươi lại có một vị chưởng quầy thật là tốt, hắn sỉ nhục cha mẹ ta, cho nên ta mới tặng cho hắn một cước.”

Tên thủ lĩnh kia nghe thấy như vậy thì sắc mặt cũng không tốt lắm, dù cho người sai là bọn họ thì việc chưởng quầy của Thiên Vân Các bị một đứa nhóc đánh đến trọng thương cũng chẳng phải việc vẻ vang gì, nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Thiên Vân Các, do vậy hắn nhất định phải bắt hai đứa trẻ này lại.

Nhìn vẻ mặt của đám thủ vệ không thân thiện chút nào, đây là dự định không thèm nói lý mà ra tay với bọn hắn sao, Long Huyền cũng đã chuẩn bị tinh thần xuất thủ đánh nhau với bọn họ, bất quá lúc này lại có một giọng nói vang lên.

“Dừng tay cho ta, các ngươi là bị ngu hết cả hay sao?”

Đám thủ vệ nghe thấy như vậy thì hơi dừng tay lại, đến khi thấy người vừa lên tiếng là ai, thì sững sờ chốc lát rồi đồng loạt khom người bái chào.

“Thuộc hạ bái kiến các chủ.”

Long Huyền nghe vậy thì cảm thấy hơi ngạc nhiên, lúc này mới nhìn về phía người trung niên mới tới kia đánh giá một chút. Người này mặt mũi đoan chính, y phục chỉnh tề, trên thân còn toát ra vẻ uy nghiêm, hiển nhiên là người có thân phận cao quý, càng đáng nói hơn là khí tức của hắn vô cùng mạnh, chẳng thua kém gì Long Khôn hay cha của hắn Long Vô Tâm cả, đây nhất định là một vị Long Đạo cảnh cường giả.

“Xin chào anh bạn nhỏ, ta là Huỳnh Thiên, các chủ của Thiên Vân Các.”

Không sai, kẻ mới tới chính là Huỳnh Thiên, người có địa vị lớn nhất tại Thiên Vân Các này, vừa rồi hắn mới cùng người khác bàn chuyện một chút, lúc đi về thì gặp phải cảnh Long Huyền cùng với tên chưởng quầy giao thủ.

Vốn là như bình thường, nếu có kẻ nào to gan dám làm loạn ở địa bàn của hắn thì chỉ việc ra tay trấn áp là được, sau lưng Thiên Vân Các chính là Thiên Vân thương hội, thế lực của bọn hắn không hề nhỏ, nên chẳng cần nể mặt kẻ nào.

Lần này chỉ là mâu thuẫn của mấy tên nhập vi kì mà thôi, hành động của Huỳnh Thiên khiến cho mấy kẻ thủ vệ kia không hiểu được tại sao hắn lại tự mình ra mặt bảo vệ cho Long Huyền, chẳng lẽ tên nhóc trước mắt đây có gia thế không tầm thường?

Bọn người thủ vệ kia đương nhiên là không đoán ra được suy nghĩ của Huỳnh Thiên, vừa rồi hắn nhìn rõ ràng lúc Song Nhi xuất thủ quanh thân hiện ra năm ngôi sao, việc này làm hắn rất bất ngờ, một cô bé mới 9, 10 tuổi có tu vi như vậy đã là rất lợi hại rồi. Nhưng chỉ có vậy còn chưa đủ để cho Huỳnh Thiên phải quan tâm đến, hắn là bị một cước vừa rồi của Long Huyền làm cho kinh ngạc, do vậy mới trực tiếp ngăn cản cuộc xung đột này.

Một cước của Long Huyền đá rất chuẩn vào điểm yếu của lão chưởng quầy, uy lực rất lớn, nhưng quanh người Long Huyền không hiện lên ngôi sao nào, điều này nói rõ, Long Huyền đánh gục một tu sĩ lục tinh nhập vi hoàn toàn chẳng tốn sức, trong mắt Huỳnh Thiên thì đây chính quả là thiên tài, mà những kẻ thiên tài như vậy chỉ có đại gia tộc mới bồi dưỡng ra được.

Càng làm cho hắn chấn kinh hơn nữa là lấy tu vi Long Đạo cảnh của mình, vậy mà hắn chẳng nhìn ra được tu vi của Long Huyền là gì, điều này làm cho hắn càng thêm coi trọng đứa trẻ trước mặt này.

Thấy đối phương không hề có địch ý gì với bản thân, Long Huyền lúc này mới thở ra một hơi, nếu vị Long Đạo cảnh trước mặt này cũng muốn ra tay đối phó bọn hắn thì Long Huyền với Song Nhi chẳng có sức mà phản kháng được.

Lúc này hắn cũng lễ phép mà đáp lại lời chào của Huỳnh Thiên. “Xin chào ngài, Huỳnh các chủ, là ta đã đánh trọng thương người của Thiên Vân Các, ta đồng ý bồi thường.”

Huỳnh Thiên nghe vậy thì mỉm cười nói: “Anh bạn nhỏ không cần khách khí như vậy, lần này người sai là chúng ta, sao lại bắt ngươi bồi thường cho được.”

Nói xong, hắn lại quay người nhìn về phía thuộc hạ ra lệnh. “Tên Liễu Phong này khinh thường kẻ khác không thích hợp làm người của Thiên Vân các chúng ta, đuổi hắn ra ngoài, từ giờ trở đi bổn các chủ không muốn thấy mặt của hắn nữa.”

Cả Long Huyền lẫn Huỳnh Thiên đều là người khôn khéo, Huỳnh Thiên nghe Long Huyền muốn bồi thường thì hiểu được Long Huyền có chút thành kiến với Thiên Vân Các, Long Huyền thấy Huỳnh Thiên không có ý làm khó bản thân còn xử phạt tên Liễu Phong chưởng quầy kia thì cũng biết là hắn đang cố lấy lòng mình.

Hai người nhìn nhau cười cười, không cần nói rõ ra nhưng cũng đã hiểu được ý của đối phương, Long Huyền cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao không đắc tội với thế lực như Thiên Vân Các vẫn tốt hơn.

Lúc này lại có một giọng nữ vang lên, lời nói rất êm tai, dễ nghe.

“Huỳnh các chủ, không biết có tiện giới thiệu cho ta biết vị tiểu bằng hữu này là quý công tử nhà nào hay không?”

Nhìn về hướng lời nói vừa phát ra, Long Huyền bắt gặp một vị mỹ nữ, phải nói là thế giới này linh khí dồi dào, nữ nhân ở đây ai cũng đều xinh đẹp không kém gì những người mẫu ảnh ở địa cầu cả, đặc biệt là nhan sắc này rất tự nhiên.

Huỳnh Thiên: “Được rồi, Lam muội muội, anh bạn nhỏ, chúng ta vào trong Thiên Vân các lại nói chuyện tiếp!!”