Luân Hồi Thương Đế

Chương 117: 117





Đoạn Ngọc dựa theo ước định với Thôi Phong mà tiến thẳng đến chỗ tửu lâu của Tạ Khuyết, trên đường hắn quyết định lộ ra Mệnh Tuyền bốn tầng tu vi, việc hắn đối đầu với Lam Thất chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, trước sau gì đám người Thôi Phong cũng sẽ biết tu vi thật sự của hắn là Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng.
Tạm thời không để lộ ra toàn bộ đó là vì không muốn dẫn thêm phiền phức, tổ đội cùng với Thôi Phong còn có mấy người khác, hắn lộ ra càng kiệt suất thì sẽ càng có thể dẫn đến phiền phức.

Tỉ như quan hệ giữa Tạ Lan cùng Lục Minh, vị nữ tử kia đối với hắn có chút nhiệt tình, Lục Minh ái mộ nàng, dĩ nhiên sẽ không nhìn hắn vừa mắt.
Dẫn theo Hắc Hỏa Xà chân thân đi đường nên Đoạn Ngọc lại thu hút ánh mắt của người đi đường, thế nhưng lúc này Phủ Thành chủ đã bắt đầu tập hợp võ giả để chuẩn bị cho lần càn quét Yêu tộc cùng Hung thú nên đa số võ giả qua đường đều có chút vội vã, dòng người qua lại tốc độ cũng nhanh hơn.
“Lục lão đệ đến rồi”.

Đoạn Ngọc đi đến gần tửu lâu thì đã thấy Thôi Phong cùng Tạ Khuyết đám người đứng ở đây.

Thôi Phong mỉm cười đối với Đoạn Ngọc nói.

Ánh mắt của hắn hơi liếc nhìn Hắc Hỏa Xà chân thân một chút thì cũng liền thu hồi, dĩ nhiên là cũng không phát hiện ra cái gì.
“Hừ! Để chúng ta chờ đợi lâu như vậy, ngươi nghĩ mình là người nào?”.

Lục Minh nhìn thấy Tạ Lan ánh mắt nhìn hướng Đoạn Ngọc hơi có sáng lên thì nhíu mày khó chịu nói.
“Có lỗi, trước khi đến đây ta gặp một chút phiền phức, để mọi người chờ lâu”.

Đoạn Ngọc khẽ cười nói.

Hắn thật là ước gì có thể nói cho Lục Minh biết hắn đối với Tạ Lan không có ý nghĩ gì, cùng Lục Minh dây dưa quả thực là một chuyện không mấy thoải mái.
“Lục lão đệ, tu vi của ngươi...”.

Thôi Phong nhận ra cái gì, thần sắc hơi động nghi ngờ hỏi.
Tạ Khuyết cũng có chút bất ngờ nhìn Đoạn Ngọc, ánh mắt lóe lên một chút quang mang kỳ dị.
Tạ Linh cùng Tạ Lan chỉ có Luyện Thể cảnh nên không thể cảm ứng được tu vi của Đoạn Ngọc, Lục Minh cùng Thiết Vĩ lại khác, người trước biểu hiện có chút bất ngờ, người sau thì thoáng chút kinh nghi, đều không nghĩ đến Đoạn Ngọc hiện tại thế mà lại có Mệnh Tuyền cảnh bốn tầng tu vi.


Hôm qua Đoạn Ngọc không phải là mới chỉ có Mệnh Tuyền cảnh hai tầng thôi sao?
“Thôi lão ca mắt sáng như đuốc, tối qua ta trong lúc tu luyện...!không cẩn thận đột phá”.

Đoạn Ngọc khẽ cười, đơn giản đưa ra một cái lý do thoái thác.

Mỗi người đều có tự thân bí mật, hắn tin tưởng lấy Thôi Phong lão luyện sẽ hiểu được.
“Chúc mừng Lục lão đệ!”.

Thôi Phong khóe miệng hơi giật nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường cười chúc mừng.

“Được rồi, Phủ Thành chủ bên kia đã chuẩn bị tập hợp võ giả ở bên ngoài thành, chúng ta đi đến tập hợp đi”.
— QUẢNG CÁO —
“Tốt!”.

Còn lại sáu người bao quát cả Đoạn Ngọc cùng đáp.

Thôi Phong cùng Tạ Khuyết đi trước, Tạ Linh cùng Tạ Lan đi ngay sau đó, còn lại Đoạn Ngọc, Lục Minh cùng Thiết Vĩ song song phía sau.

Một mình Hắc Hỏa Xà chân thân đóng vai làm Thú sủng của Đoạn Ngọc nên đi ở cuối cùng, những người khác đều không có chút nghi ngờ nào.
Đoạn Ngọc cảm nhận được Lục Minh ánh mắt không vui, lộ ra có chút âm trầm nhìn hắn nhưng làm như không thấy.

Tạ Lan sôi động muốn bắt chuyện với hắn cũng không phải lỗi của hắn, cũng không thể trách vì hắn quá ưu tú được!
Bảy người rất nhanh đã đi đến bên ngoài Phù Sơn thành, vì để chuẩn bị cho lần càn quét này nên Phủ Thành chủ đã dọn dẹp một khu vực trống ở ngay bên ngoài cổng thành, tất cả võ giả tham gia vào lần vây quét này đều sẽ tập hợp ở đây để nhận lệnh phân phối của Phủ Thành chủ.

Tại đây thanh âm đặc biệt huyên náo, đủ loại tiếng nói không ngừng vang lên.
Sau khi đi đến Thôi Phong liền tách ra đi nhận lấy mệnh lệnh phân phó của Phủ Thành chủ, sáu người còn lại chờ đợi ở chỗ này.


Tạ Lan dĩ nhiên là lại tiếp tục hướng Đoạn Ngọc hỏi thăm đến những chuyện ở Đế đô, Lục Minh khó chịu nhưng cũng không tiện mở miệng nói.
Tạ Khuyết đứng ở một bên thì lại xem như không thấy, cũng không có ý định xen vào chuyện của đám thanh niên.

Nói đến thì hắn dĩ nhiên là càng thêm ưa thích Đoạn Ngọc, tuy rằng không rõ nội tình nhưng chắc chắn là so với Lục Minh mạnh hơn, vô luận là thiên phú hay gia thế cũng vậy.
“Lục Ngọc huynh đệ, ngươi ở Đế đô từng gặp qua Phong Hầu cảnh cường giả hay chưa?”.

Thiết Vĩ chợt có chút tò mò hỏi.

Lục Minh, Tạ Lan, Tạ Linh nghe vậy thì đều có chút hứng thú nhìn Đoạn Ngọc.
Phong Hầu cảnh cường giả ở trong Thánh Nguyên Đế Quốc đã là đỉnh cao cường giả, đây đều là cường giả vang danh thiên hạ, chỉ là bọn họ chỉ tập trung ở Đế đô, tại Phù Sơn thành cơ hồ là không có cơ hội được gặp mặt.
Đêm hôm trước Yêu tộc công thành có Phong Hầu cảnh cường giả xuất thủ nhưng cũng không có người thật sự thấy được phong thái của vị cường giả kia, trong Phù Sơn thành võ giả tất nhiên là đều vô cùng tò mò.
“Đã từng gặp qua”.

Đoạn Ngọc gật đầu.

Đừng nói là Phong Hầu cảnh cường giả, hắn đến cả Phong Hoàng, thậm chí là Tôn Giả, Đế Quân đều đã từng gặp qua! Đáy lòng hắn thầm nói.

“Tại Đế đô có Phong Hầu cảnh cường giả nhưng bọn họ đều như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng chỉ có thể tại một chút lễ hội mới có thể diện kiến dung nhan”.
“Lục Ngọc từng thấy qua Quốc Chủ Đoạn Thế Mục hay chưa?”.

Tạ Lan chợt hỏi.

“Ta nghe nói Quốc Chủ thực lực sâu không lường được, thiên phú võ học cũng cực cao, trong Đế quốc cũng là cường giả hàng đầu!”.
Quốc Chủ là phụ thân của ta, như thế nào lại chưa thấy? Đoạn Ngọc đáy lòng thầm nói, đáp lại lời của Tạ Lan nhưng lại có chút trái với lòng mình.


Hắn lắc đầu.

“Ta nào có cơ may gặp được Quốc Chủ, muốn thấy y còn khó hơn nhìn thấy những Phong Hầu cảnh cường giả khác”.

Dừng lại một chút thì nói thêm.

“Về phần thực lực của Quốc Chủ thì cũng không biết được, ta chỉ nghe nói Quốc Chủ từ lâu đã là Phong Hầu cảnh trung kỳ, hiện tại cụ thể là mấy tầng thì không có nhiều người biết”.
“Ồ?”.

Tạ Lan ồ lên, sau đó hiện ra vẻ mặt ao ước nói.

“Không biết ta đời này có cơ hội diện thánh hay không”.
“Ha ha”.

Lúc này Tạ Khuyết cười lên xoa đầu Tạ Lan có chút cưng chiều.

“Tiểu nha đầu con mơ tưởng cái gì? Đừng nói là con, cho dù là Thành chủ cũng chưa hẳn là có cơ hội được diện thánh, nếu như con có thể đạt đến Phong Hầu cảnh thì may ra còn có chút cơ hội”.
“Phụ thân, ta sẽ trở thành Phong Hầu cảnh!”.

Tạ Lan nghe vậy có chút tức giận chống nạnh nói.
“Được! Được! Ta tin tưởng con!”.

Tạ Khuyết cười cười gật đầu, dĩ nhiên cũng không tin là thật.

Tuy vậy nhưng cũng không có đả kích nàng, cứ như vậy để nàng tiếp tục mộng đẹp.
Đang nói thì Thôi Phong đã từ chỗ Phủ Thành chủ nhận lệnh trở về, biểu tình cũng không mấy thoải mái.
“Lão Thôi, thế nào?”.

Tạ Khuyết cùng với Thôi Phong là bằng hữu lâu năm nên đã nhận ra Thôi Phong dị thường, có chút nghi ngờ hỏi.
“Thật là hiếp người quá đáng!”.


Thôi Phong tức giận nói.

“Phủ Thành chủ hạ lệnh xuống để chúng ta sau khi tham gia càn quét Yêu tộc cùng Hung thú trở về thì phải mang chiến lợi phẩm đến cho Phủ Thành chủ kiểm kê, sau đó Phủ Thành chủ sẽ lấy đi ba thành, chúng ta chỉ được hưởng bảy thành”.
Tạ Lan, Tạ Linh, Thiết Vĩ cùng Lục Minh nghe vậy thì thần sắc đều có chút biến hóa, lộ ra có vẻ thất vọng cùng tức giận.

Về phần Đoạn Ngọc thì hắn vốn cũng không có ý tưởng gì với những chiến lợi phẩm này, có thể đạt được mấy thành cũng không quan hệ gì với hắn.
“Phủ Thành chủ muốn ba thành? Như vậy thì chúng ta được bảy thành cũng không tệ”.

Tạ Khuyết nhưng lại khẽ vuốt cằm trầm ngâm nói.
“Thế nào là không tệ? Chúng ta vất vả chém giết Hung thú lại phải không công đưa đến cho Phủ Thành chủ ba thành lợi ích, nếu như trong tổ đội có người không may bị thương thì như thế nào? Phủ Thành chủ có chịu trách nhiệm hay không?”.

Thôi Phong trợn mắt nhìn Tạ Khuyết như muốn gào lên.
Tạ Lan, Tạ Linh, Thiết Vĩ cùng Lục Minh cũng tỏ ra có chút bất bình, dĩ nhiên là cũng có suy nghĩ giống như Thôi Phong, đều không cam lòng nhường ra ba thành lợi ích cho Phủ Thành chủ.
Tạ Khuyết khẽ lắc đầu phân tích.

“Không có Phủ Thành chủ dẫn đầu truy quét Yêu tộc cùng Hung thú thì chúng ta cũng không thể ở phía sau hưởng lợi, chúng ta chỉ là chém giết những Hung thú nhỏ yếu mà thôi, khả năng gặp phải nguy hiểm không lớn, luôn có cường giả áp trận giúp chúng ta giải quyết Hung thú cường đại, đây cũng là Phủ Thành chủ sắp xếp”.
Dừng lại một chút hắn mới nói thêm.

“Thế nên Phủ Thành chủ muốn ba thành lợi ích cũng không quá đáng, chúng ta đạt được bảy thành lợi ích cũng được rồi, chỉ cần cẩn thận sẽ không có nguy hiểm gì”.
Thôi Phong cùng với đám người Tạ Lan nghe xong Tạ Khuyết phân tích liền có chút trầm xuống, sau khi suy nghĩ một lát bọn hắn đều cảm thấy Tạ Khuyết nói có lý, tuy rằng bọn hắn phải bỏ ra ba thành lợi ích có chút không cam lòng nhưng đây chính là quy tắc mà Phủ Thành chủ đưa ra đối với những võ giả tham gia cản quét Yêu tộc cùng Hung thú.
Bọn hắn không chấp nhận quy tắc này thì dĩ nhiên là sẽ không được tham gia lần càn quét Yêu tộc cùng Hung thú, vấn đề thành quả cũng không cần nói đến nữa.
“Lúc nào thì xuất phát?”.

Tạ Khuyết thấy Thôi Phong đã có chút dịu xuống hòa hoãn mới hỏi.
“Nửa canh giờ sau”.

Thôi Phong đáp, ngữ khí vẫn có chút không cam lòng.
“Mọi người điều chỉnh trạng thái đi, chúng ta hẳn là sẽ trực tiếp chạy đến gần Táng Long cốc, phải đến được nơi có vị trí thuận lợi mới có thể nghỉ lại”.

Tạ Khuyết nhìn lại mấy người Đoạn Ngọc nói..