Luân Hồi Thương Đế

Chương 120: 120





Tạ Khuyết cùng Thôi Phong tu vi, thực lực tương tự, những gì mà Thôi Phong có thể thấy thì ý đương nhiên là cũng có thể thấy, lúc này hai người đều có một nhận định chung đó là Đoạn Ngọc đã mở tử phủ, ngưng tụ nguyên thần!
Đoạn Ngọc ý thức chiến đấu mạnh hơn cũng không thể so với Tạ Khuyết hay Thôi Phong, chủ yếu vẫn là vì Đoạn Ngọc còn quá trẻ, ở trong chiến đấu không có khả năng phán đoán toàn diện bằng võ giả lão luyện như Thôi Phong cùng Tạ Khuyết, xét đến điểm này thì có thể thấy được duy nhất một cái lý do đó là tinh thần lực.
Có thể hoàn toàn khống chế tinh thần lực, Đoạn Ngọc tất nhiên là đã ngưng tụ nguyên thần! Hai người đồng dạng có suy đoán này nhưng đều nghĩ đến Đoạn Ngọc có Nhất giai nguyên thần mà thôi, chưa từng cho rằng Đoạn Ngọc có Nhị giai nguyên thần.
Khoảng chừng mười tám tuổi, tu vi Mệnh Tuyền cảnh bốn tầng, Nhất giai nguyên thần, thành tựu như vậy quả thực là rất hiếm thấy, trong Thánh Nguyên Đế quốc e là phải mấy chục năm mới có thể xuất hiện một vị!
“Phốc”.

Đoạn Ngọc không biết Thôi Phong cùng Tạ Khuyết ý nghĩ, Thôi Phong nhắc nhở hắn cũng không mấy để tâm, hắn lúc này chủ yếu chỉ là đối phó với Địa Thử ở dưới mặt đất, lại một thương đâm xuyên đầu một con Nhị giai hậu kỳ Địa Thử thì hắn mới thoáng ngẩng đầu nhìn lên Yêu tộc phương xa.
Hắn đã gặp qua Tứ giai đỉnh phong Yêu tộc, cũng cảm thụ qua khí tức đáng sợ của nó, thế nhưng đem so với Ngũ giai Yêu tộc thì đó quả thực là không phải kém một chút nửa điểm.
“Nhân loại võ giả đột phá Phong Hầu cảnh sẽ có biến chất, tuổi thọ, thực lực đề thăng trên diện rộng, Yêu tộc đạt đến Ngũ giai tất nhiên là cũng có thể đạt được tăng vọt, Tứ giai Yêu tộc không có khả năng so sánh!”.

Đoạn Ngọc âm thầm nghĩ lại những tài liều mà hắn từng đọc qua, suy nghĩ có chút thất thần.
Đạt đến Ngũ giai Yêu tộc đều có khả năng hóa hình, Yêu tộc kia mang theo Yêu tộc cùng với Hung thú lao đến đây lại để lộ ra bản thể của mình như thế thật là có chút khác thường, Đoạn Ngọc không hiểu là nó muốn làm gì.
Yêu tộc kia xuất hiện mang đên uy hiếp rất lớn nhưng Đoạn Ngọc cũng không có bao nhiêu sợ hãi, Phủ Thành chủ Phù Sơn thành dám tiến hành vây quét Yêu tộc cùng Hung thú ở vô danh sơn mạch làm sao sẽ không có chỗ dựa?
Sau khi Ngũ giai Yêu tộc kia xuất hiện mà bọn hắn vẫn bình tĩnh chuẩn bị đối phó với Yêu tộc cùng Hung thú đang lao đến kia đã nói rõ chỗ dựa của bọn hắn cũng không sợ Ngũ giai Yêu tộc kia, Yêu tộc tập kích bất ngờ khiến cho trận thế của bọn hắn rối loạn một chút nhưng đến cùng vẫn không ảnh hưởng quá lớn, lực lượng trung kiên vây quét Yêu tộc cùng Hung thú vẫn còn.
“Địa Thử đã rút lui, các tổ đội kiểm tra thương vong, tất cả chuẩn bị chiến đầu!”.

Lúc này một vị Động Thiên cảnh trên không lớn giọng quát, thanh âm vang vọng khắp đồng cỏ rộng lớn, thậm chí là còn áp qua thanh âm do đám Yêu tộc cùng Hung thú đang điên cuồng chạy về phía này.

Thanh âm của vị Động Thiên cảnh kia vừa dứt thì có một đám Động Thiên cảnh cùng Luân Hải cảnh tách ra đi về phía trước, những người này đều là võ giả của Phủ Thành chủ cùng các thế lực lớn phát động lần càn quét Yêu tộc cùng Hung thú này.
Hành động của bọn họ tất nhiên là muốn ngăn cản đàn Hung thú đang giết đến đây, tranh thủ thời gian cho các tổ đội ở phía sau còn đang lộn xộn rối loạn do Địa Thử đột nhiên tập kích.
Địa Thử thực lực không mạnh, thế nhưng số lượng lại quá lớn, dưới sự tập kích bất ngờ cùng với ưu thế của mình, bọn nó quả thực là đã gây nên thương vong không nhỏ, có rất nhiều võ giả Luyện Thể cảnh, thậm chí là Mệnh Tuyền cảnh bị thương nặng mất sức chiến đấu, thậm chí là bị chết, thi thể không nguyên vẹn.
Trong khi các tổ đội xung quanh tổ đội của Đoạn Ngọc đang nhanh chóng kiểm tra thương vong cùng chiến lực của thành viên thì tổ đội của Đoạn Ngọc lại lộ ra có chút nhàn nhã, Tạ Lan, Tạ Linh, Thiết Vĩ cùng Lục Minh thậm chí là còn đang có phần mơ hồ.
Địa Thử tập kích, những tổ đội khác cho dù là có Luân Hải cảnh võ giả dẫn đầu thì vẫn có thương tổn, tổ đội của bọn họ chỉ có hai vị Mệnh Tuyền cảnh đỉnh phong dẫn đầu mà thôi, tổ đội bảy người lại không có người bị thương.
Đương nhiên, lại nhàn nhã thì bốn người cũng không dám thả lỏng, đám Yêu tộc cùng Hung thú đã tiến đến gần, Phủ Thành chủ cùng với những thế lực lớn cường giả cũng không thể đồng thời ngăn cản lại quá lâu, bọn họ cần phải nhanh chóng chuẩn bị cho cùng Hung thú chém giết.
“Lục Ngọc lão đệ, thật sự là chân nhân bất lộ tướng”.

Lúc này Thôi Phong lại nhìn Đoạn Ngọc ý vị thâm trường nói.
Thiết Vĩ cùng Lục Minh kinh ngạc, Thôi Phong nói có ý vị sâu xa nhưng rõ ràng là không giấu được vẻ tán thưởng.
Trong lúc Địa Thử công kích bọn hắn đều chỉ lo được bảo vệ an toàn của chính mình nên đương nhiên là không thể thấy được Đoạn Ngọc đã thay bọn hắn tọa trấn toàn cục, bây giờ nghe được Thôi Phong tán thưởng Đoạn Ngọc như vậy thì đều có chút khó chịu, nhất là Lục Minh.

Hắn cảm thấy Đoạn Ngọc cũng là được Thôi Phong cùng Tạ Khuyết âm thầm bảo vệ, có cái gì hơn người mà cần tán thưởng?
“Chỉ là may mắn”.

Đoạn Ngọc đạm mạc nói.

Địa Thử bắt đầu tập kích hắn đã thấy tình thế nguy cấp, nếu như không phải hắn quyết định không giữ lại nữa thì hậu quả sẽ rất khó nói, bản thân hắn an toàn không lo nhưng đám người Thôi Phong e là khó mà trụ được.


Xung quanh mấy cái tổ đội cũng thế.
Hắn đem Địa Thử đâm chết ở dưới mặt đất quả thực là không ít.

Đây còn là dưới tình huống Hắc Hỏa Xà chân thân không vận dụng đến thực lực chân chính, Hắc Hòa Xà chân thân chỉ là nhân cơ hội này thôn phệ một chút Nhị giai Địa Thử thi thể.
“Nghiệt súc, dừng ở đây đi!”.

Đúng lúc thì trên thiên không vang lên một tiếng lạnh lùng.

Một vị hắc y nhân giống như u linh đột nhiên xuất hiện, thanh âm của y gây nên tất cả võ giả chú ý nhưng khi nhìn đến lại chỉ thấy được một loạt tàn ảnh, hắc y nhân kia dĩ nhiên là đã trực tiếp hướng về phía Ngũ giai Yêu tộc.
“Nhân loại, chính là ngươi tàn sát thủ hạ của Bản Hầu?”.

Yêu tộc kia mở miệng nói tiếng người, thanh âm vang vọng tứ phương.
“Xâm phạm Nhân tộc võ giả thế giới, đáng chết!”.

Hắc y nhân lạnh lùng quát.


“Yêu tộc các ngươi đi vào Thánh Nguyên Đế Quốc thì đều ở lại đi, một cái cũng đừng mong toàn mạng trở ra!”.
“Oanh”.

Hắc y nhân cùng Ngũ giai Yêu tộc đã trực tiếp đụng vào nhau ở trên thiên không, một tiếng đinh tai nhức óc lập tức vang lên, cùng với đó còn có một vòng trắng nhạt khí lãng quét ra xung quanh.
“Phong Hầu cảnh năm tầng cũng muốn giết ta?”.

Ngũ giai Yêu tộc gầm thét.
“Ha ha, giết ngươi Ngũ giai trung kỳ Yêu tộc dư sức”.

Thanh âm của hắc ý nhân cũng theo đó vang lên.
“Oanh”.

“Đùng”.

Cả hai lao vào nhau điên cuồng va chạm, tốc độ của cả hai đều quá nhanh, hầu hết võ giả nhìn đến đều chỉ thấy từng cái tàn ảnh không ngừng đụng độ, Đoạn Ngọc cũng chính là trong đó một thành viên.
Cho dù hắn có Nhị giai nguyên thần nhưng chênh lệch tu vi của hắn đến Phong Hầu cảnh là quá lớn, đừng nói hắn chỉ là Mệnh Tuyền cảnh, đến cả Động Thiên cảnh trung kỳ trở xuống đều không thể nhìn thấy được trận chiến kia nội tình, bọn hắn nhiều nhất là có thể thông qua tàn ảnh va chạm kia mà suy đoán cục diện mà thôi.
Muốn quan sát trận chiến kia một cách hoàn chỉnh chí ít cũng phải là Động Thiên cảnh bảy tầng trở lên mới được!
“Phong Hầu cảnh...”.

Đoạn Ngọc ngước mắt nhìn đến trận chiến kia cũng không có kinh sợ, thay vào đó chính là hưng phấn, trong lúc đó hắn đã vô thức nắm chặt Minh Dạ thương hơn.

Phong Hầu cảnh giống như Đoạn Thần Đại Đế nói cũng mới chỉ là bắt đầu mà thôi, hắn chấp nhận khảo nghiệm của Đoạn Thần Đại Đế thì phải trước năm hai mươi tuổi đột phá Phong Hầu cảnh, lúc kia hắn còn phải có Vô địch Phong Hầu thực lực.
Trước mắt Yêu tộc cùng Hắc y nhân chỉ là Phong Hầu cảnh trung kỳ, thực lực còn xa xa không chạm đến Phong Hầu cảnh đỉnh phong, muốn so sánh được với Vô địch Phong Hầu cảnh lại là một phạm trù khác.

Như vậy thì làm sao có thể khiến Đoạn Ngọc kinh sợ?
“Nhanh thôi, ta sẽ có thực lực này!”.

Đoạn Ngọc âm thầm cho mình cỗ vũ.
Hắn có ngộ tính siêu việt, lại có nguyên thần thuộc tính bá đạo như Tịch diệt chi lực có thể cướp đoạt tinh khí thần của sinh linh khác, những điều này e là còn vượt ra khỏi suy tính của Đoạn Thần Đại Đế! Hắn cảm thấy chính mình không có bất kỳ nguyên nhân gì mà không thể hoàn thành khảo nghiệm của Đoạn Thần Đại Đế.
Thu hồi ý nghĩ, Đoạn Ngọc ánh mắt hiện lên một tia sát ý, đám Yêu tộc cùng Hung thú do Ngũ giai Yêu tộc kia dẫn tới cũng đã bắt đầu cùng với đám người Phủ Thành chủ Phù Sơn thành va chạm.
“Rống”.

“Ngao”.

Số lượng Yêu tộc cùng Hung thú giết đến rất nhiều, bọn nó lao đến đây liền gầm rú vô cùng hung ác, đều giống như nhìn thấy con mồi.
“Giết”.

Phù Sơn Thành chủ khẽ quát.

Sau đó y cũng dẫn theo cường giả của Phủ Thành chủ cùng với những thế lực lớn trong Phù Sơn thành nghênh hướng đàn Yêu tộc, Hung thú, các loại võ kỹ điên cuồng phóng thích, một lớp Hung thú lao đến đầu tiên cơ hồ đều bị chém thành thịt vụn, tử vọng gần hết..