Luân Hồi Thương Đế

Chương 227: Có duyên




Di chỉ quá lớn, nội tình bên trong đó thế nào không có người nào biết. Có thể là có người biết nhưng tuyệt đối là không đem chia sẻ với người khác.

Đoạn Ngọc không biết bản thân chính xác đã đi đến nơi nào nhưng chỗ đình đài lầu các cùng đại điện kia cho hắn suy đoán rằng nơi đó là nơi ở trước kia của Tà Minh tông đệ tử, thời gian đã qua rất nhiều năm không có người ở, sụp đổ là chuyện dễ hiểu.

Chợt nghĩ đến cái gì Đoạn Ngọc khẽ lật tay, nhìn trên tay mình ngọc bội một chút hắn mới tách ra một tia tinh thần lực xâm nhập vào trong đó, đây là đồ vật mà Đoạn Thế Mục trước khi xuất phát đã đưa cho hắn, trong vòng trăm dặm có thể liên hệ được với Đoạn gia tộc nhân. Di chỉ này rất rộng nhưng Đoạn Ngọc cảm thấy khoảng cách trăm dặm là đủ lớn, hắn tự nhiên là có thể gặp được tộc nhân trong phạm vi này.

“Ông”. Quả nhiên, ngọc bội rất nhanh đã chấn động một chút, phía trên kia truyền đến một cái tin tức, cùng với đó Đoạn Ngọc cảm nhận được ngọc bội lay động hướng về phía trước.

“Bên kia là ai? Ta là Đoạn Thế Chiêu!”. Đoạn Ngọc thoáng chút điều tra tin tức truyền đến thì nhận được một đoạn thông điệp. Đoạn Thế Chiêu không chỉ xác định thân phận của mình mà còn nói cho Đoạn Ngọc biết y ở bên kia phát hiện ra một tòa đại trận, nghi ngờ bên trong là dược điền trước kia của Tà Minh tông, Đoạn gia tộc nhân nếu là nhận được tin tức này thì nhanh chóng chạy đến.

Dược điền trồng linh dược, đồ vật này theo thời gian trôi qua nếu như không phá vỡ giới hạn sinh tồn của nó thì giá trị sẽ càng lớn. Không cần nói cũng biết nếu như bên trong đại trận kia thực là dược điền thì sẽ có rất nhiều linh dược giá trị phi phàm, võ giả nhắm đến tất nhiên là càng lớn.

“Thế Chiêu thúc, ta là Đoạn Ngọc!”. Đoạn Ngọc thông qua ngọc bội truyền đạt một cái tin tức, sau đó cũng liền dựa theo phương hướng ngọc bội chấn động mà lao đi. Bên phía Đoạn Thế Chiêu hiển nhiên là không phải chỉ có một người.

Trước mắt khó mà gặp được Thiên Tam, hội hợp với tộc nhân sẽ tốt hơn, thêm một người sẽ thêm một phần lực. Trừ các vị tán tu không có thế lực ra thì các thế lực phái võ giả đi vào di chỉ này đều như vậy, tại đây có hạn chế tu vi, chất lượng không đủ tất nhiên là chỉ có thể lấy số lượng tạo thành lực lượng cường đại.

Dựa theo phương hướng được chỉ dẫn Đoạn Ngọc rất nhanh đã đi đến một chỗ rừng cây cổ lão, đại thụ ở đây cao thấp nhất cũng là mười trượng, cao nhất theo như Đoạn Ngọc thấy được e là cũng vượt qua năm mươi trượng.



Một đường đi đến hắn nhanh chóng khôi phục tự thân thương thế và lực lượng tiêu hao thì kinh hỉ phát hiện ra bình cảnh Luân Hải cảnh tầng một hơi chút buông lỏng, hiển nhiên là quãng thời gian này hắn gặp phải đã đem căn cơ của hắn đầm chắc cực kỳ, có thể đột phá đến cảnh giới tiếp theo.

Trận chiến vừa rồi với Vương Hạo để Đoạn Ngọc có loại cảm xúc đè nén không được thoải mái, đối phương tu vi cao hơn hắn quá nhiều, lại thêm có Đế thể khiến cho chênh lệch giữa song phương kéo giãn, Đoạn Ngọc có căn cơ mạnh hơn thì cũng không thể san bằng. Thế nhưng một khi tu vi của Đoạn Ngọc có chỗ tăng lên thì lại khác, đến Luân Hải cảnh tầng ba không chắc nhưng nếu là đến Luân Hải cảnh tầng bốn thì Đoạn Ngọc có tám thành nắm chắc đánh bại Vương Hạo mà không cần vận dụng nguyên thần lực lượng.

Trên đoạn đường này Đoạn Ngọc cảm nhận được khí tức của không dưới mười vị võ giả, điều này chứng tỏ hắn hiện tại đã đi vào vòng trong của di chỉ, số lượng võ giả hội tụ về đây càng nhiều, xác suất gặp phải tự nhiên là càng lớn.

Mỗi lần cảm nhận được võ giả khí tức Đoạn Ngọc đều nhất trí lựa chọn tránh đi, một phần không muốn gây ra phiền phức, một phần là tránh để lại manh mối cho Vương Hạo đang truy đuổi hắn ở phía sau.

Bên trong rừng cây mà Đoạn Thế Chiêu kêu gọi Đoạn gia tộc nhân tiến đến rõ ràng là có càng nhiều võ giả, hắn từ xa đã cảm ứng được trong này tồn tại một cỗ lực lượng cường hoành khủng bố, đó hẳn là đại trận mà Đoạn Thế Chiêu nói.

“Xuy!”. Đột nhiên từ bên trong rừng rậm cách chỗ Đoạn Ngọc không xa lóe lên một đạo tử quang, tử quang kia là một đạo kiếm quang loạn trảm xuyên qua rừng rậm trùng hợp đánh về phía Đoạn Ngọc.

“Canh!”. Đoạn Ngọc vung cốt thương lên trực tiếp đem kiếm quang kia đánh tan nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ kinh dị, kiếm quang chỉ là tán loạn bay đến đây mà thôi, uy lực thế mà không dưới Luân Hải cảnh hậu kỳ, nếu là đối diện với chủ nhân của kiếm quang thì uy lực sẽ còn mạnh đến đâu.

Vừa gặp phải Vương Hạo khiến cho Đoạn Ngọc vô cùng cẩn trọng, võ giả đi vào di chỉ này vẫn có một chút kẻ có thể uy hiếp được hắn, không thể lơ là. Dẫu sao thì Vương Hạo cũng chỉ là võ giả thiên kiêu mà thôi, trong di chỉ này sẽ có một chút cường giả áp chế tu vi đi vào, bọn hắn có tồn tại mạnh hơn Vương Hạo cũng không lạ.


Hơi chút nghiêng người lắng nghe thì Đoạn Ngọc nghe được cách chỗ mình không xa đang có võ giả tranh đấu, số lượng hẳn là không lớn lắm, phương hướng kia không lệch đi hướng đi của hắn nhiều lắm nên hắn muốn đến nhìn xem. Võ giả trong di chỉ này sẽ không vô duyên vô cớ ra tay đánh nhau, một khi ra tay đánh nhau thì tám chín phần mười là vì tranh đoạt đồ tốt.

Càng tiến đến gần chỗ kia hắn nghe được tiếng đánh giết càng lớn, trước mắt giữ rừng rậm dĩ nhiên là xuất hiện một dòng suối nhỏ, hai bên bờ suối hình thành một bãi đá trống, một đám tám vị võ giả đang liên thủ vây công hai nữ một già một trẻ.

Hai nữ kia lộ ra tu vi khí tức đều là Luân Hải cảnh đỉnh phong, chiến lực so với đồng giai cũng khá là cường đại, dĩ nhiên là đều gần với Động Thiên cảnh tầng hai. Tử sắc kiếm quang mà Đoạn Ngọc trước đó nhìn thấy là do nữ tử trẻ tuổi phát ra.

“Là nàng?”. Đoạn Ngọc nhìn đến hai nữ thì có chút kinh ngạc, nữ tử trẻ tuổi kia không phải chính là tân tấn Thánh Nữ Cơ Tử Nguyệt của Tinh Thần môn hay sao? Trên mặt nàng hơi chút lộ ra vẻ trắng xám cho thấy đã bị thương, điều này quả thực là có chút không đơn giản.

Dù sao thì có thể trở thành Thánh Nữ của Tinh Thần môn cũng không phải người bình thường, chiến lực của nàng nên phải vượt xa đồng giai mới phải. Tu vi chân thực của nàng là Động Thiên cảnh, đi vào trong di chỉ này không nói là thực lực đứng đầu thì cũng hẳn là không kém kẻ sở hữu Đế thế như Vương Hạo, người có thể khiến nàng bị thương e là không nhiều.

Ngẫm lại thì hắn cùng Cơ Tử Nguyệt cũng thực là có duyên, lần này hay lần trước khi hắn, hoặc nói chính xác hơn là Hắc Hỏa Xà chân thân gặp được nàng thì đang nàng đều đang bị thương, lần trước trong Thiên Lang sơn mạch Hắc Hỏa Xà chân thân cùng nàng thậm chí còn đánh qua một chút.

Tám vị võ giả vây công hai nữ có bảy vị là Luân Hải cảnh đỉnh phong, còn lại một vị là Luân Hải cảnh tầng tám, những người này đơn thể chiến lực so ra không bằng được với hai nữ nhưng hợp lại thì có phần nhỉnh hơn, có bốn người chiến lực xem như đạt đến Động Thiên cảnh tầng một.

Đoạn Ngọc suy đoán mấy người này trừ ra vị Luân Hải cảnh tầng tám kia thì đều là võ giả bị ép tu vi xuống Luân Hải cảnh đỉnh phong, tu vi thực tế của bọn hắn cao hơn nhiều.

“Kiếm quang mà ta chặn lại kia không nên yếu như vậy!”. Đoạn Ngọc âm thầm đứng ở một bên quan sát thì cảm thấy không đúng lắm nói. Hắn đi đến đây cũng có khoảng cách trăm trượng mà kiếm quang trước đó hắn chặn lại cường đại hơn xa so với Cơ Tử Nguyệt hiện tại đang thể hiện, trong thời gian ngắn Cơ Tử Nguyệt chiến lực không nên giảm mạnh như vậy.



“Cơ Tử Nguyệt, đền mạng cho Thiếu chủ!”. Chợt có một vị võ giả gầm lên. Người này tay cầm đại đao uy phong lẫm liệt chém về phía Cơ Tử Nguyệt, bên cạnh dĩ nhiên là còn có hai vị võ giả lao lên trợ lực.

“Choang”. Cơ Tử Nguyệt huy kiếm chặn lại một đao này liền vang lên một tiếng va chạm chói tai, tử quang nở rộ đem đại đạo đẩy ra nhưng bản thân Cơ Tử Nguyệt cũng bị đẩy lui, hai vị võ giả trợ lực nhân cơ hội này cùng lúc hướng Cơ Tử Nguyệt hạ sát chiêu.

“Xuy”. “Xuy”. Cơ Tử Nguyệt xoay người ưu mỹ tránh đi một vị võ giả sát chiêu, tay trái dĩ nhiên là mở ra kiếm chỉ phóng ta hai đạo kiếm quang bắn về vị võ giả còn lại. Bản thân nàng sau đó dĩ nhiên là lựa chọn lui lại.

“Nhân lúc ta tu luyện tiến hành ám toán, chết không hết tội!”. Cơ Tử Nguyệt lúc này mới lạnh lùng nói. “Đừng nói các ngươi là Đế tộc dòng dõi, cho dù là Tiên môn, Tà tông Thánh Tử ta cũng như cũ chém chết dưới kiếm!”.

“Ha ha, ngươi giết Thiếu chủ cũng là dùng ra át chủ bài, hiện tại đã bị thương không nhẹ, chuẩn bị bồi táng với Thiếu chủ đi!”. Võ giả cầm đại đao kia cười lớn nói, thanh âm lạnh lùng nhưng lại mang theo vẻ chua chát.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v