Luân Hồi Thương Đế

Chương 246: Bầy Tà lang




Xác định là Lang loại Tà thú xong Cơ Tử Nguyệt liền nhìn hướng Đoạn Ngọc, trong mắt nàng không giấu được vẻ kinh ngạc. Lang loại Tà thú xuất hiện gây nên những võ giả khác kiêng kị, thậm chí là kinh hoảng nhưng đối với tính toàn của nàng thì lại vô cùng phù hợp, càng hỗn loạn thì kế hoạch của nàng và Đoạn Ngọc càng dễ thực hiện. Đây với nàng và Đoạn Ngọc không thể nghi ngờ chính là một cái cơ hội.

Thế nhưng Cơ Tử Nguyệt không biết làm sao Đoạn Ngọc lại có thể đi trước những võ giả khác nhìn thấy được Lang loại Tà thú. Bản thân nàng tu luyện một loại đồng thuật cao thâm, tuy rằng tu vi bị hạn chế khiến đồng thuật uy năng giảm xuống nhưng nàng vẫn tự tin là mạnh hơn nhiều so với những võ giả khác, Đoạn Ngọc làm sao lại có thủ đoạn nhìn thấy xa hơn nàng?

Quan trong hơn nữa đó là hắn chỉ là Luân Hải cảnh tầng một mà thôi, tu vi bực này làm sao có thủ đoạn vượt xa Luân Hải cảnh đỉnh phong như vậy?

“Tổ đội thứ ba, tổ đội thứ sáu đến trợ giúp tổ đội thứ hai và tổ đội thứ bảy, nhanh chóng giải quyết ba con nghiệt súc này”. Họ Vương võ giả đột nhiên hạ lệnh. Tổ đội thứ sáu chính là đám người Đoạn Ngọc.

“Đi!”. Thiết Hoành nhận lệnh lập tức hướng mấy người Đoạn Ngọc hô. Xuất hiện Lang loại Tà thú để y vô cùng kiêng kị, ở trong hoàn cảnh này đừng nói là thủ hộ Dược điền một góc, nếu là Lang loại Tà thú lao đến đây có số lượng không nhỏ thì bọn hắn liền khả năng bảo mệnh cũng không cao.

Dù sao thì Tà thú trong di chỉ này đều có Động Thiên cảnh thực lực, nghĩ đến Lang loại Tà thú đi theo bầy có đến mười mấy con thì ai ai da đầu cũng có chút tê dại.

“Giết!”. Đoạn Ngọc cùng Cơ Tử Nguyệt tạm thời không có hành động dị thường mà lập tức phối hợp theo chỉ lệnh của Thiết Hoành, sáu người tiến đến hỗ trợ tổ đội thứ bảy có năm người đang vây công một con Tà hổ, thực lực mà nó thể hiện ra so với con Tà Lân Tích mới bị đám người Thiết Phi đánh chết có phần không bằng, miễn cưỡng chạm đến Động Thiên cảnh tầng ba.

“Xuy”. “Ầm”. Mười một vị võ giả trong đó có bốn người có thể ngắn ngủi bạo phát ra Động Thiên cảnh tầng hai chiến lực đồng thời vây công Tà hổ, phía sau tốc độ cùng năng lực công kích rất mạnh nhưng không thể hoàn toàn tránh thoát mười một người vây công, hàng loạt công kích hướng về phía nó khiến trên thân vết thương xuất hiện càng lúc càng nhiều.

Tà hổ đột nhiên phát lực bộc phát ra tốc độ kinh người lướt qua tám vị võ giả công kích, mục tiêu của nó là muốn đi trước công kích mấy vị võ giả thực lực thấp nhất, Đoạn Ngọc chính là trong đó một người.
“Phốc”. “Ah...”. Hai vị võ giả khác có một người không thuộc tổ đội của Đoạn Ngọc, một người khác chính là Thiết Tùng, cả hai đều không thể cản nổi một trảo của Tà hổ, công kích bị nó đánh tan, trên người cũng bị nó cào xuống một mảng huyết nhục hét thảm.

“Gào”. Tà hổ ánh mắt đảo hướng Đoạn Ngọc gầm lên thì cũng chạy chồm lao đến, một trảo mang theo hàn mang khiếp người chụp về phía ngực chắn.



“Hừ!”. Đoạn Ngọc nội tâm hừ lạnh vung cốt thương trực tiếp cùng Tà hổ cự trảo đụng vào nhau.

“Bành!”. Tà hổ cự trảo chụp lên cốt thương lập tức tạo ra thanh âm va chạm mạnh, cốt thương bị đánh bật lại đem Đoạn Ngọc đẩy lui nhưng Tà hổ tốc độ cũng chậm lại.

Đoạn Ngọc tuy bị đẩy lui, thậm chí là thổ huyết, thế nhưng biểu hiện ra cũng cực kỳ ưu dị, đám võ giả xung quanh nhìn thấy đều lộ ra dị sắc, lấy Luân Hải cảnh tầng một chống đỡ Tà hổ có thực lực Động Thiên cảnh tầng ba mà không chết tuyệt đối không tầm thường, cho dù là có Chân Cương cảnh hậu kỳ nhục thân cũng thế.

“Xuy”. “Phốc!”. Lúc này một đạo tử sắc kiếm quang phóng đến tốc độ cực nhanh đâm vào vai trái Tà hổ, chỗ kia huyết thủy lập tức văng ra, xuất thủ đúng là Cơ Tử Nguyệt.

“Chết!”. Tà hổ bị đau giận dữ gầm lên muốn quay đầu lại công kích Cơ Tử Nguyệt nhưng đám người Thiết Hoành cũng không nhàn rỗi, gần như cùng lúc năm đạo công kích đã đánh lên người Tà hổ, huyết nhục tung tóe.

“Gầm”. Tà hổ gầm rú, nó thực lực mạnh hơn nhưng võ giả ở đây số lượng hoàn toàn áp đảo nó, mấy người luân phiên công kích cũng khiến nó không chịu nổi, trên thân vết thương nặng xuất hiện không ngừng, mắt thấy đã không chịu nổi.

Đoạn Ngọc chợt nhíu mày, tại trong cảm giác của hắn đã có bốn con Tà thú lao đến đây, khí tức của bọn nó so ra không bằng con Tà hổ trước mặt nhưng số lượng kia tuyệt đối là tạo nên uy hiếp hơn xa Tà hổ.

“Tử Nguyệt cô nương, chuẩn bị đi”. Đoạn Ngọc Thoáng chút suy nghĩ liền truyền âm cho Cơ Tử Nguyệt. Tại hắn xem ra thì cơ hội đã đến trước mặt rồi.

“...”. Cơ Tử Nguyệt thoáng chút kinh ngạc nhưng vẫn là không dấu vết gật đầu, nàng trước đó đã nhìn ra Đoạn Ngọc có khả năng cảm nhận vượt xa bình thường, hắn nói như vậy chắc chắn là có đạo lý.


“Cẩn thận!”. Một vị võ giả vừa mới đâm chiến kiếm vào phần bụng Tà hổ xong thì đột nhiên biến sắc hô lên, phía đối diện y võ giả cả kinh xoay người lại vung lên binh khí.

“Bành!”. Ở phía đó một đạo bóng đen to lớn từ trong đám cây cối lao ra trực tiếp đụng vào vị võ giả kia, người sau đau đớn rên lên, thân hình liền như đạn pháo bay ngược về phía sau, chỉ là một kích va chạm y đã không chịu được mà nôn máu. Thay thế vị trí của y là một con Tà lang hắc sắc cao đến hai trượng, tà khí từ trên người tỏa ra gần như hóa thành khói đen.

Đám người Thiết Hoành nhìn thấy Tà lang tập kích đến đây thì dồn dập biến sắc, bọn hắn y ngại nhất Tà thú thế mà lại trực tiếp lao đến đây.

Cơ Tử Nguyệt nội tâm hơi có suy đoán nhưng khi nhìn thấy Tà lang xuất hiện thì nội tâm vẫn có chút rung chuyển, nàng bất giác đã có cảm giác nhìn không thấu Đoạn Ngọc, điều này đối với đồng lứa võ giả mà nàng gặp phải là điều trước nay chưa từng xảy ra. Quan trọng hơn đó là Đoạn Ngọc tuổi tác so với nàng còn nhỏ hơn!

“Hú!”. Tà lang mắt trái không biết bị võ giả nào rạch nát, phía trên rõ ràng là vẫn có thể thấy được vết kiếm chưa lành, nó nhìn thấy đám võ giả ở đây thì trong mắt hung quang lộ ra càng thêm khiếp người ngửa đầu rống lên, thanh âm trầm đục nhưng lại có tiết tấu vô cùng kỳ lạ vang ra xung quanh.

“Không tốt! Nó đangh kêu gọi đồng loại!”. Một vị võ giả cả kinh hô lên.

“Vù”. “Vù”. Đúng lúc này từ bên phía mạn sườn bay đến hai khối hỏa cầu đồng loạt đánh về phía Tà lang, Đoạn Ngọc nhìn đến thì cảm thấy có chút quen mắt, tình cảnh này cùng với lúc đám người Thiết Phi xuất hiện giống như đúc.

“Ầm”. “Ầm”. Tà lang cũng là nhìn thấy hai khối hỏa cầu đánh về phía mình, nó dĩ nhiên là lựa chọn tránh đi, hai khối hỏa cầu đánh trượt trực tiếp đánh vỡ mặt đất cùng một trượng xung quanh đó cây cối.

“Nhanh chóng giết nó!”. Thiết Phi thanh âm vang lên, sau đó y cùng với hai vị võ giả khác cũng gia nhập chỗ đám người Đoạn Ngọc.

“Giết!”. Đám người lập tức lên tinh thần quát, Tà hổ đã bị thương nghiêm trọng, lúc này chỉ cần nguyên bản năm vị võ giả trước đó cùng nó chém giết đã có thể dễ dàng giải quyết, Thiết Hoành hiệu lệnh cho Đoạn Ngọc mấy người hợp lực với Thiết Phi và hai người khác hợp lực tấn công Tà lang.



“Rống”. “Gào...”. Tà lang hung hãn không sợ hãi chút nào lập tức phát ra công kích, từ trong miệng nó bắn ra đừng đạo hắc nhận uy năng không kém, thế nhưng chỗ đáng sợ nhất vẫn là tứ trảo cùng hàm răng sắc bén, xen lẫn trong đám người vây công nó vẫn có thể tả xung hữu đột khiến cho đám người Thiết Phi trong lúc nhất thời không thể đem nó giải quyết, công kích đánh lên người nó cơ hồ đều chỉ có dư uy.

Tà lang tốc độ không so được với Tà hổ lúc trước nhưng vẫn hơn đám võ giả có mặt tại hiện trường, trí tuệ của nó so với Tà hổ còn có phần hơn, mặc dù sở hữu lực lượng mạnh hơn nhưng nó chưa từng lựa chọn ngạnh kháng với bất luận người nào.

“Ầm”. Đột nhiên Tà lang thế công thay đổi, nó đột ngột hướng đến Thiết Phi công kích lao đến, song phương công kích đụng vào nhau lập tức tác ra, Thiết Phi tuy rằng bị đẩy lui nhưng cũng không bị thương, những võ giả khác thấy vậy thì đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, bọn hắn không sợ Tà lang này cường đại, bọn hăn sợ là nó sẽ luôn bảo trì loại đấu pháp kia. Một khi cùng với người nào đó đấu lực thì mặc kệ kết quả thế nào nó cùng đều chậm lại, khi đó sẽ là thời cơ của đám võ giả.

Trong đám người duy nhất chỉ có Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt là không hề cảm thấy vui mừng.

“Gầm”. Lúc này một tiếng gào thét vang lên, từ trong đám cây cối ba đạo hắc ảnh đồng loạt lao ra hướng về phía đám võ giả lao tới. Đám võ giả vừa mới vui mừng thì đã lập tức biến sắc. Dĩ nhiên là đã có thêm ba con Tà lang giết đến đây.

“Bành!”. Lúc này con Tà lang kia lại lao về phía Thiết Phi, người sau kịp thời nâng chiến kích chặn lại một trảo vung lên chụp xuống của nó nhưng cũng bị đẩy lui, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc