Luân Hồi Thương Đế

Chương 268: Tập kích




Đoạn Ngọc thần sắc hơi có phức tạp, hắn không nghĩ là Đế minh võ giả sẽ ở trong hoàn cảnh này chủ động đi ra trợ giúp bọn hắn, điều này cùng với điều mà Cơ Tử Nguyệt nói trước đó có phần giống nhau. Đương nhiên, đây vẫn là trên điều kiện Đế minh võ giả không biết đến hai người chính là thần bí võ giả đi đầu chạy vào Dược điền, đây xem như là một cái tin tức tốt.

“...”. Đúng lúc này ở phía sau trong đàn Tà thú có một đạo hắc ảnh đột nhiên phóng lên thiên không, sau đó nó lập tức bổ nhào về phía Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt, đây dĩ nhiên là một con Tà thú có khả năng phi hành.

Đoạn Ngọc khả năng cảm ứng nhạy bén đã ngay lập tức phát hiện được điều này, vừa mới quay đầu nhìn lại hắn thần sắc lập tức biến đổi, Tà thú đang lao về phía hắn nhìn giống như một con sóc có hình thể tương đương với trâu nước, tại hai chân trước và sau nối liền bằng một tầng da mỏng, chính nhờ vào bộ da này mà Tà thú có thể ngắn ngủi phi hành.

“Lôi thương!”. Đoạn Ngọc không dám chủ quan lập tức phóng ra một đạo lôi thương đánh về phía Tà thú đang lao đến, từ khí tức trên người nó lộ ra có thể thấy thực lực của nó cũng không yếu, đã đạt đến Động Thiên cảnh tầng ba đỉnh phong.

Cơ Tử Nguyệt lúc này mới từ hành động của Đoạn Ngọc mà kinh nghi nhìn lại, vừa rồi nàng chú ý ở phía trước nên đúng là không cảm ứng được Tà thú kia hành động, nếu là phản ứng chậm trễ thì nàng nói không chừng đã bị Tà thú ám toán.

“U”. “Ầm”. Lôi thương ở trên thiên không lấy tốc độ cực nhanh lao đến chỗ con Tà thú kia, khoảng cách càng xa khả năng điều khiển của Đoạn Ngọc càng giảm nên hắn cơ bản là không thể điều chỉnh được góc độ tấn công, con Tà thú kia ở trên không lại đột nhiên mở miệng thét dài hình thành sóng âm đụng vào lôi thương khiến nó phát nổ, uy năng cường đại bạo liệt nhưng là đánh vào hư không.

“Xuy”. “Xuy”. Ngay lúc Đoạn Ngọc nội tâm trầm xuống thì từ phương hướng đám võ giả Đế minh tụ tập bay đến hai đạo hắc quang, Đoạn Ngọc cả kinh nhìn lại thì thấy được đó là hai cái mũi tên dài đến một trượng giống như trường thương đang vượt không bắn về phía con Tà thú kia.

“Phốc”. “Rống”. Con Tà thú kia vừa mới dùng công kích sóng âm để phá hủy lôi thương nên không kịp phản ứng, chỉ thấy nó ở trên không đột nhiên xoay tròn tránh đi được một tên, còn lại một mũi tuy rằng đã đâm trúng người nó nhưng chỉ tạo ra vết thương không nặng trên lưng, thế nhưng chỉ có như vậy cũng đã khiến nó chấn nộ gầm lên, ý định tập kích Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt của nó đã bị thất bại.


Đoạn Ngọc ánh mắt hơi nhìn hướng Đế minh ở xa, hai mũi tên kia hiển nhiên là do Đế minh võ giả phát ra giúp hắn giải nguy, tại đó tất nhiên là có võ giả tu luyện đồng thuật cao minh, không phải vậy thì cực khó nhìn thấy được ở khoảng cách hiện tại.

“Đi!”. Cơ Tử Nguyệt khẽ quát, nàng nhìn ra được đây là cơ hội tốt để tấn công con Tà thú trên thiên không kia, thế nhưng kể từ đó thì nàng và Đoạn Ngọc tốc độ sẽ chậm lại, một khi bị bầy Tà thú bắt kịp sẽ rất nguy hiểm.

Đoạn Ngọc dĩ nhiên là cũng không làm tiếp công kích, tình thế hiện tại bất lợi cho hắn, mạng của con Tà thú kia hắn chỉ có thể lưu lại.

Lại chạy hơn một dặm đường Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt mấy lần thấy được có bóng tiễn lướt qua trên đỉnh đầu bắn về phía sau lưng hai người, đàn Tà thú phía sau đều vì thế mà xuất hiện một chút hỗn loạn. Không được bao lâu hai người đã bằng mắt thường nhìn thấy được có mấy chục vị võ giả đứng ở phía trước chờ đợi bọn hắn, sau lưng đám người này hai người còn thấy được một chút sắp xếp của Đế minh, mười mấy bộ cự nỏ được dựng cao lên là đặc biệt dễ thấy.

“Rống”. Đúng lúc ở phía đàn Tà thú lại vang lên tiếng rống giận, trong đó rõ ràng là có chân nguyên cường đại bộc phát rồi nhanh chóng biến mất, cơ hồ là không cần suy nghĩ thì Đoạn Ngọc cũng đã đoán được võ giả trước đó quấy nhiễu Tà thú lại xuất thủ. Hắn thực là có chút tò mò vị võ giả kia là người nào mà lại to gan lớn mật như vậy.

Lúc này đàn Tà thú cơ hồ đã ép sát hai người, mấy con Tà thú đi đầu thậm chí chỉ còn cách Đoạn Ngọc hai người chưa đủ nửa dặm!

“Không tốt!”. Đoạn Ngọc toàn thân lông tơ đột nhiên dựng đứng, một cỗ áp bách cực mạnh từ phía sau lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận hắn.

“Lôi thương!”. “Ầm”. Đoạn Ngọc đối với bản thân cảm ứng nguy hiểm vô cùng nguy hiểm nên đã ngay lập tức xoay người đánh ra một đạo lôi thương. Lôi thương lướt đi không được mười trượng đã đụng vào cự vật mà nổ tung, bụi mù lập tức bốc lên thì một bóng đen to lớn cũng bị chặn lại. Hiển nhiên là lại có một con Tà thú bạo phát tốc độ đáng sợ tập kích hai người Đoạn Ngọc, điểm khác biệt đó là con Tà thú này so với con Tà thú có thể phi lên thiên không kia mạnh hơn nhiều, nó dĩ nhiên là một trong các thủ lĩnh của bầy Tà thú.



“Rống”. Tà thú bị chặn lại một thoáng đã lập tức gầm lên, thanh âm đẩy ra bụi mù xong thì nó đã lại phóng đến chỗ Đoạn Ngọc, một con cự trảo mang theo móng vuốt sắc bén chụp đến.

Con Tà thú này hình dáng dĩ nhiên là cùng con Tà thú đầu tiên bị Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt liên thủ đánh chết giống như như đúc. Chỉ là khí tức toát ra từ trên người còn Tà thú này dọa người hơn.

Đoạn Ngọc thần sắc hơi biến thôi động thân pháp nhanh chóng lách người qua một bên hòng tránh đi một trảo này, thế nhưng hắn vẫn là xem thường con Tà thú kia, một trảo vừa vồ vào hư không xong đã liền lấy góc độ khó tin vặn lại tiếp tục công kích Đoạn Ngọc.

Đoạn Ngọc thân pháp thi triển hơi chút tránh đi nhưng phạm vi công kích của con Tà thú kia quá lớn, trong lúc nhất thời hắn cơ bản là không thể hoàn toàn tránh đi, hắn cuối cùng là chỉ có thể âm thầm cắn răng tụ lực phòng ngự chuẩn bị tiếp lấy một trảo này. Dựa theo tính toán của hắn thì hắn đã tránh đi đại bộ phận lực lượng, thực sự tác động lên hắn nhiều nhất chỉ là cường độ của Đông Thiên cảnh tầng ba công kích mà thôi, hắn vẫn là chịu được.

Thế nhưng chính ở lúc này thì Đoạn Ngọc cảm thấy vai phải hơi chút trầm xuống, sau đó một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp đem hắn kéo về phía sau, một đạo kim quang lướt qua chặn ở trước mặt hắn cứ như vậy chặn lại một trảo của Tà thú, tầm mắt của Đoạn Ngọc cũng vì thế mà bị che lấp. Trong lúc vội vàng hắn chỉ thấy được là một vị trung niên nhân mang theo một tấm khiên lớn màu vàng kim chặn ở trước mặt mình.

“Ầm”. Sau đó một khắc, một tiếng va chạm cực lớn vang lên, trung niên cầm khiên chặn ở trước mặt Đoạn Ngọc hơi chút khẽ rên nhưng cũng không bị Tà thú đánh bật ngược về phía sau, tuy rằng y bị đẩy lui nhưng trong lúc đó vẫn là thuận tay kéo theo Đoạn Ngọc lui lại.

Tất cả những diễn biến kia nói ra rất dài nhưng thực tế lại rất nhanh, Đoạn Ngọc bình tĩnh lại thì đã cảm nhận được bên cạnh vọt lên từng đạo thân ảnh, bọn hắn tất cả đều lao về phía con Tà thú cường đại ở trước mặt hắn.

“Hai vị nhanh chóng lui lại đi, chúng ta bọc hậu!”. Trung niên nhân cầm khiên quay đầu nhìn lại Đoạn Ngọc cười có phần khó coi nói. Hiển nhiên là vừa rồi chặn lại Tà thú một trảo kia y cũng cảm thấy cực độ khó chịu.



Đoạn Ngọc thấy vậy cũng không nghĩ nhiều lập tức chạy về hướng nơi Đế minh thiết lập cứ điểm, ở trong tình huống đơn thể thực lực yếu hơn Tà thú mà Tà thú kết thành bầy như hiện tại thì việc chiếm lấy địa lợi sẽ có lợi hơn với võ giả, đây là kinh nghiệm của võ giả rút ra từ chỗ Cổ Yêu chiến trường, Đoạn ngọc tự nhiên hiểu được. Cơ Tử Nguyệt hành động so với hắn càng thêm dứt khoát.

“Ầm”. “Oành”. Sau lưng Đoạn Ngọc có cả thảy mười vị võ giả liên thủ lại chống lại sự công kích của con Tà thú thủ lĩnh kia, mặc dù nó rất mạnh nhưng mười vị võ giả này đều không có người yếu, từng cái thực lực đều có thể đơn độc chống lại, thậm chí là đánh chết Tà thú tương đương với Động Thiên cảnh tầng ba, trong lúc này bọn hắn cũng là từng bước rút lui.

“Xuy”. “Xuy”. Cùng với sự xuất hiện của mười vị võ giả cường đại này thì Đoạn Ngọc thấy được mười mấy cái cự nỏ cũng hoạt động không ngừng, trường tiễn từ đó không ngừng được phóng ra bắn về phía đàn Tà thú ở xa, tận lực làm giảm tốc độ tiến lên của chúng.

Đoạn Ngọc biết đây là đánh đổi của đám võ giả Đế minh bỏ ra để giúp hắn cùng Cơ Tử Nguyệt thoát khỏi Tà thú truy kích, đây cũng xem như là mở màn cho trận chiến của Đế minh với đàn Tà thú sắp tới.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc