Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 36: Không được mê tín



Vừa nghe báo cảnh sát, bà cụ được người đàn ông trung niên kia đỡ lập tức lên tiếng: “Mau dừng tay mau dừng tay, ngày trọng đại thế này có chuyện gì chúng ta cũng có thể nói chuyện được, gọi cảnh sát đến chẳng phải để bà con ngoài kia chê cười hay sao!”

Người đàn ông trung niên đỡ bà cụ có lẽ là con trai bà ta, ông ta nhanh chóng bước đến giữ ba của Ngụy Phán Phán lại.

Bà cụ cũng lịch sự khách sáo bước tới nói với nhóm người của Diệp Đồng Trần: “Đã đến rồi thì đều là khách, có chuyện gì chúng ta cũng có thể nói rõ. Cô gái, chúng ta vào trong ngồi nói chuyện rõ ràng nhé.”

“Không cần vào trong.” Diệp Đồng Trần không muốn vào, cô nhìn Hiểu Sơn Thanh ra hiệu rồi nói khẽ: “Cậu ra ngoài hỏi thăm tình huống đi.”

Hiểu Sơn Thanh lập tức hiểu được, sau đó đi ra ngoài hỏi thăm bà con đang dự tiệc để tìm hiểu thông tin.

“Chuyện này rất đơn giản, nói vài câu là rõ. Di thể của Ngụy Phán Phán đang ở đâu?” Diệp Đồng Trần hỏi bố mẹ của Ngụy Phán Phán: “Có phải mấy người đã bán di thể của thân chủ tôi cho gia đình này mà chưa có sự cho phép của cô ấy đúng không?”

Ba của Ngụy Phán Phán, Ngụy Quân là người có tính tình rất nóng nảy, nếu không phải vì đánh không lại Đới Dã thì ông ta đã xông đến đánh Diệp Đồng Trần rồi. Bây giờ bị giữ lại, ông ta mặt đỏ tía tai quát với Diệp Đồng Trần: “Bán cái gì mà bán! Chuyện ông đây đang làm là lo hậu sự cho con gái mình. Đừng nói cô là luật sư, cho dù cảnh sát đến cũng không quản được chuyện này đâu!”

“Cô gái, cô làm luật sư mà sao nói chuyện khó nghe vậy?” Mẹ của Ngụy Phán Phán – Lý Quế Lan ngăn Ngụy Quân lại, lạnh lùng nói với Diệp Đồng Trần: “Phán Phán là con gái của chúng tôi, chẳng lẽ lại đến lượt người ngoài như cô can thiệp vào việc nên lo liệu hậu sự thế nào hay sao? Chúng tôi làm ba mẹ mà không quyết định được à? Cô đến gây rối cái gì thế? Nếu gọi cảnh sát thì cảnh sát cũng chỉ bắt cô đi thôi.”

“Đừng nhắc mãi chuyện báo cảnh sát như thế.” Bà cụ kia lại nói: “Ngày trọng đại của hai đứa nhỏ mà làm lớn chuyện lên như thế thì hay lắm sao?” Sau đó bà ta vẫn nói với Diệp Đồng Trần bằng vẻ hiền lành: “Cô gái à, cô là người thành phố nên không hiểu phong tục nơi này của chúng tôi rồi. Ở chỗ chúng tôi không cho phép những cô gái chưa lập gia đình được chôn trong phần mộ tổ tiên, thế nên ba mẹ Phán Phán mới muốn cho đứa con gái tội nghiệp của họ kết âm hôn với cháu trai tôi, để Phán Phán được chôn trong phần mộ tổ tiên nhà tôi, không phải làm cô hồn dã quỷ ngoài kia.”

Diệp Đồng Trần nghe mà đau đầu, đã hơn trăm năm rồi mà sao những phong tục mê tín dị đoan này vẫn chưa bị loại bỏ tận gốc?

“Mẹ à, mẹ giải thích với cô ta nhiều như vậy làm gì, kết âm hôn cũng đâu phải chuyện phạm pháp.” Con trai của bà cụ mất kiên nhẫn, bắt đầu đuổi người: “Mau đi đi, mau đi đi.”

“Đúng là pháp luật không quản được chuyện mấy người kết âm hôn, nhưng mấy người nhận tiền đúng không?” Diệp Đồng Trần nhìn ba mẹ của Ngụy Phán Phán: “Vậy thì đó không còn là kết âm hôn nữa, mà là buôn bán di thể rồi. Nếu chưa được sự cho phép của đương sự mà tự ý buôn bán, phá hoại, xúc phạm di thể thì sẽ bị phạt tù có thời hạn dưới 3 năm.”

Ba mẹ của Ngụy Phán Phán ngớ người ra, còn bà cụ kia thì cười khẩy một tiếng: “Cô gái này đang nói đùa đúng không? Phán Phán đã chết rồi thì sao có thể trải qua sự cho phép của con bé được? Ba mẹ con bé cho phép thì tức là con bé cho phép, sao cô biết được Phán Phán muốn chôn lẻ loi ngoài kia chứ?”

Diệp Đồng Trần nhìn sang bà ta một cái, một cơn gió lạnh ập vào mặt bà cụ, lúc bà ta run lẩy bẩy ngước mắt lên nhìn thì mặt mũi lập tức trắng bệch – bên cạnh Diệp Đồng Trần là một cô gái máu me đầm đìa. Cô gái đó… cô gái đó không phải Ngụy Phán Phán thì là ai!

Bà cụ giật mình hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó lảo đảo lùi về phía sau rồi ngã ngồi dưới đất.

Con trai bà ta và ba mẹ Ngụy Phán Phán cũng bị dọa cho hoảng hồn, vội vàng đến đỡ bà ta, sau đó lại nghe Diệp Đồng Trần lạnh lùng nói: “Đương nhiên là tôi biết Ngụy Phán Phán không muốn bị bán sau khi chết nên mới tới đây chứ.”

Bà cụ nhìn chằm chằm vào cô với vẻ hoảng hốt, nhưng lúc này đã không còn thấy Ngụy Phán Phán bên cạnh cô nữa.

“Thưa bà, có lẽ bà không hiểu luật rồi, sau khi đủ tuổi trưởng thành thì con cái đã là công dân hợp pháp, vậy nên cô ấy có quyền tự quyết định chuyện hôn nhân của mình. Dù cô ấy chết rồi thì cô ấy cũng có quyền được quyết định có vào phần mộ tổ tiên cổ hủ dị đoan đó hay không. Cho dù là ba mẹ ruột cũng không có quyền làm trái mong muốn của cô ấy.” Diệp Đồng Trần nhìn nhóm người này bằng ánh mắt lạnh như băng, không lắm lời nữa: “Tôi đã thông báo cho nhà tang lễ rồi, nếu mấy người đã tự ý chôn di thể của Ngụy Phán Phán thì làm phiền mấy người đào lên nguyên vẹn giúp tôi.”

Lời này làm cho tất cả mọi người ở đó tức giận, Ngụy Quân và ba nhà trai bên kia tức giận hô hào bạn bè bà con bên ngoài vào hỗ trợ, đuổi đám người gây rối này đi!

Nhưng tiếc thay, trên đường đến đây Diệp Đồng Trần đã báo cho nhà tang lễ và cảnh sát rồi, người bên ngoài mới xông vào giằng co với Đới Dã thì cảnh sát đã đến.

Diệp Đồng Trần cũng không nói thêm với những người xông vào nữa, trực tiếp báo án, nói họ vây đánh cô và Đới Dã, người nào có mặt thì đưa người đó về đồn, cho dù không tạm giam được thì cũng phải phạt họ một khoản tiền, để bọn họ biết thế nào là pháp luật.

Bà cụ trợn tròn mắt, giữ cảnh sát lại cố gắng giải thích, Lý Quế Lan cũng bắt đầu khóc lóc nói mình lo hậu sự cho con gái chẳng làm phiền ai.

Khiến “tiệc cưới” vốn không quá náo nhiệt giờ trở nên tưng bừng.

Xe của nhà tang lễ cũng tới sau xe cảnh sát.

Cảnh sát nhận lấy di thư từ tay Diệp Đồng Trần rồi xem kỹ, không thể không nói nó hoàn toàn phù hợp với quy định của pháp luật về việc viết di thư. Ngụy Phán Phán còn viết rất rõ ràng trong đó rằng sau khi cô ấy chết, luật sư Diệp Trần được ủy thác toàn quyền việc lo hậu sự cho cô ấy, di thể phải được giao cho nhà tang lễ Bão Nhất ở Hàng Châu để hỏa táng, sau đó tổ chức hậu sự ở đạo quán Bão Nhất.

Cảnh sát hỏi Ngụy Quân và Lý Quế Lan rằng có phải chữ viết trong di thư này là của con gái họ không. Hai người không thèm xem mà thẳng thừng nói không phải, Ngụy Phán Phán không để lại di thư.

Nhưng trên đó có dấu tay của Ngụy Phán Phán, Diệp Đồng Trần cũng cung cấp được bằng chứng cho thấy di thư được gửi chuyển phát nhanh đến cho cô vào hôm nay, địa chỉ là từ trường của Ngụy Phán Phán đến văn phòng luậtt.

Người gửi là bạn đại học của Ngụy Phán Phán.

Cảnh sát liên hệ với người bạn này, người bạn này cũng xác nhận: Trước khi tự sát Ngụy Phán Phán đã giao lá thư này lại cho cô ấy, nhờ cô ấy gửi tới văn phòng luật vào mấy ngày sau, cô ấy không biết trong đó là cái gì.

Ba mẹ của Ngụy Phán Phán vẫn khăng khăng nói di thư này là luật sư Diệp làm giả.

Cảnh sát nói: “Thôi được, vậy tất cả theo tôi về đồn làm rõ chuyện này.” Rồi hỏi: “Di thể của Ngụy Phán Phán hiện đang ở đâu?”

Bà cụ khóc lóc, nói: “Đã đưa đi hợp táng trong phần mộ tổ tiên rồi, chẳng lẽ giờ lại đào mộ lên?”

Cảnh sát lập tức cử người đi ngăn cản việc hạ táng, đồng thời cho đồng nghiệp đi xác nhận dấu vân tay của Ngụy Phán Phán trên di thư.

Bà cụ lại khóc lóc không chịu, nói rằng sẽ lỡ giờ lành hạ táng của cháu trai bà ta mất.

Cảnh sát bất đắc dĩ, bèn giải thích: “Bà có thể chôn cất cháu trai của bà. Nhưng Ngụy Phán Phán đã lập di thư xử lý hậu sự của mình rồi, mấy người tự ý mua bán di thể của người khác là phạm pháp đấy bà cụ ạ.”

Khoảng một tiếng sau đã có kết quả xác nghiệm, đúng là dấu vân tay của Ngụy Phán Phán, chữ viết cũng là của cô ấy, thậm chí dấu ấn tay trong di thư còn là máu của cô ấy.

Trong khi đó Ngụy Phán Phán đang bay lơ lửng bên cạnh lo muốn chết, cô ấy không ngờ pháp thuật của luật sư Diệp lại lợi hại như vậy! Có thể giúp cô ấy ấn dấu tay cho dù đã trở thành quỷ, đấy quả thật là cô ấy dùng máu của mình để ấn.

Ngụy Phán Phán lại thấy hơi cảm động, đến lúc này người giúp cô ấy lại là luật sư Diệp xa lạ và bạn cùng phòng đại học của cô ấy.

Trời bên ngoài trời gần tối đen, Diệp Đồng Trần nói: “Nếu đã xác nhận kết quả không có gì sai sót, vậy thì nhanh chóng đưa di thể của thân chủ tôi về đi.”

Bà cụ bên kia lại khóc lóc la hét: “Không thể đào mộ lên được! Sẽ bị báo ứng đấy! Không được phép đào mộ cháu trai tôi lên! Đó có khác gì cắt đứt đường đầu thai của thằng bé đâu!”

“Bà cụ.” Diệp Đồng Trần thấy ồn quá, cau mày: “Mê tín dị đoan là không được đâu.”

Bà cụ xúc động quá nên ngất xỉu, vậy nên không thể ngăn cản Diệp Đồng Trần và nhà tang lễ.

Đến mộ tổ Hưng Sơn, Ngụy Phán Phán vẫn chưa được hạ táng, di thể mới chỉ đặt trong trong quan tài chuẩn bị hợp táng với di thể của người đàn ông xa lạ kia thôi.

Những người giúp hạ táng là người dân địa phương, thấy nhà tang lễ đến đưa quan tài của Ngụy Phán Phán đi thì muốn ngăn cản, nhưng lại sợ bị cảnh sát bắt đi. Họ nghe nói cô luật sư họ Diệp kia đã bảo cảnh sát bắt mấy người đi rồi, chỉ có thể đứng bên cạnh nói ra nói vào: “Tiền kết âm hôn đã nhận rồi, giờ lại đưa di thể đi, chẳng phải là lừa người ta sao?”

“Đúng vậy, bảo nhà họ Ngụy trả tiền lại đi!”

Diệp Đồng Trần đứng bên cạnh phần mộ, khoanh tay cười nói với người cảnh sát bên cạnh: “Đồng chí cảnh sát, anh cũng nghe thấy rồi đấy, người dân trong làng đều biết ba mẹ nhà họ Ngụy đã nhận tiền của nhà này.”

Gió lạnh mùa đông thổi qua mặt, làm mái tóc đen của Diệp Đồng Trần bay phấp phới, cô đã quấn chặt áo khoác rồi vẫn không nhịn được hắt xì một cái.

Ngụy Phán Phán đứng bên cạnh cô thì lại nhìn di thể của mình được đặt vào xe của nhà tang lễ với đôi mắt đỏ hoe, muốn khóc nhưng lại không khóc, nói với giọng oán hận: “Khi tôi còn sống chưa bao giờ tôi thấy hả dạ như vậy! Hả dạ thế này, tôi chết cũng không tiếc!”

Diệp Đồng Trần quay đầu nhìn cô ấy, rất muốn hỏi cô ấy có thấy hối hận vì đã tự sát hay không? Nhưng lại cảm thấy không cần thiết, sau khi trở thành quỷ hồn, cô ấy cũng không có bao nhiêu oán khí, có lẽ cô ấy cho rằng cái chết là một sự giải thoát.

****

Đới Dã đi theo xe của nhà tang lễ, còn Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh thì đi theo xe cảnh sát về đồn.

Khi đến đồn cảnh sát, Diệp Đồng Trần cảm thấy đầu hơi choáng váng, cô biết đây chắc chắn là cảm mạo do bị khí lạnh nhập vào người.

Sau khi bị đưa đến đồn cảnh sát ba mẹ của Ngụy Phán Phán vẫn còn cố cãi, khăng khăng rằng họ chỉ kết âm hôn để con gái mình có người bầu bạn chứ không phải bán di thể.

Phía nhà trai thì chỉ có người đàn ông trung niên là bị đưa về đồn. Ông ta tên là Vương Hưng Quốc, vợ ông ta mất sớm, sau đó ông ta cưới thêm vợ kế nhưng vài năm sau thì người vợ đó cũng bỏ trốn vì không chịu nổi bạo lực gia đình. Trước đó không lâu con trai ông ta bị tai nạn xe cộ rồi qua đời, trong nhà chỉ còn lại ông ta và mẹ già.

Không thể không nói, bây giờ trong lòng Vương Hưng Quốc đang tức điên lên được, trong thôn đều làm như vậy mà, con trai ông ta mới 20 tuổi, đến chết vẫn chưa lấy vợ, mà chết rồi kết âm hôn cũng ầm ĩ thành ra thế này.

Ông ta trừng mắt nhìn Diệp Đồng Trần đầy oán hận, nhưng sau đó có một cơn gió lạnh thổi vào cổ ông ta, khiến tay chân ông ta lạnh ngắt, hắt hơi liên tục.

Ngụy Phán Phán đứng sau lưng ông ta thổi khí lạnh liên tục, còn dám trừng mắt với luật sư Diệp hả! Bị cảm lạnh đi!

Diệp Đồng Trần ngước nhìn, lại thấy buồn cười vì sự đáng yêu của Ngụy Phán Phán.

Hiểu Sơn Thanh mở nắp bình giữ nhiệt đưa cho cô, nói nhỏ: “Uống miếng nước ấm đi, sắp xong rồi.”

Vụ án này thật sự rất dễ giải quyết.

Cậu cung cấp cho cảnh sát những thông tin mình hỏi từ người dân trong thôn, còn có một đoạn ghi âm, chứng thực việc kết âm hôn này là nhà Vương Hưng Quốc đưa cho ba mẹ Ngụy Phán Phán 20 nghìn tệ tiền sính lễ.

Cảnh sát hỏi ba mẹ Ngụy Phán Phán: “Hai người có nhận 20 nghìn tệ này không?”

Lý Quế Lan vội nói: “Đây là tiền sính lễ, tiền sính lễ đâu có phạm pháp.”

“Tôi chỉ hỏi mấy người có nhận 20 nghìn tệ này không, trả lời câu hỏi của tôi là được.” Cảnh sát gõ bàn, từ khi vào đây cặp ba mẹ này đã bắt đầu cãi cọ ầm ĩ, nào giống người mới mất con gái chứ? Kết âm hôn cái gì, còn không phải là muốn kiếm thêm 20 nghìn tệ sau khi con gái chết sao?

Hai người đều gật đầu thừa nhận đã nhận, còn cố gắng biện hộ rằng làm vậy là vì muốn tốt cho con gái.

“Vì tốt cho con gái mà mấy người ép cô ấy nghỉ học?” Hiểu Sơn Thanh tức giận bất bình thay Ngụy Phán Phán, chất vấn: “Cô ấy đã bỏ học từ cấp ba, sau đó tự học và thi đậu vào Học viện Y học Hàng Châu, mới học được nửa năm mấy người đã ép cô ấy nghỉ học để lấy chồng, đây là vì tốt cho cô ấy sao?”

Diệp Đồng Trần ngạc nhiên, làm sao cậu lại biết những điều này?

Hiểu Sơn Thanh chỉ vào quyển sổ ghi chép, cậu nghe ngóng được từ những người trong thôn của Vương Hưng Quốc. Ngay cả người trong thôn nhà trai cũng đồn rằng Ngụy Phán Phán chết là do ba mẹ cô ấy thiên vị con trai, ép cô ấy bỏ học lấy chồng là để gom tiền xây nhà cho con trai cưới vợ, cho dù cô ấy chết rồi vẫn còn muốn kết âm hôn để kiếm thêm tiền.

Bán con gái với giá 20 nghìn tệ, còn luôn miệng nói vì tốt cho cô ấy.

“Con gái mấy người tự sát chỉ vài ngày sau khi bị ép nghỉ học, chẳng lẽ mấy người chưa bao giờ tự hỏi vì sao ư?” Hiểu Sơn Thanh nhìn ba mẹ cô ấy với vẻ không thể nào hiểu nổi.

Rõ ràng là không.

Ba mẹ Ngụy Phán Phán chỉ nói: Người ngoài thì biết cái gì? Họ chưa từng đối xử tệ bạc với con gái, nuôi cô ấy khôn lớn, không thiếu ăn thiếu mặc, là do cô ấy vong ơn phụ nghĩa.

Từng câu từng chữ, không một chút ăn năn nào.

Diệp Đồng Trần nhìn Ngụy Phán Phán đứng sau lưng họ, từ đầu tới cuối cô ấy không hề khóc, dường như đã quen với những lời trách móc này.

Vậy thì ngồi tù đi, có lẽ họ sẽ hối cải trong tù.

“Ngụy Phán Phán không phải con ruột của mấy người đúng không?” Diệp Đồng Trần nhìn chằm chằm họ: “Mấy người có giấy nhận nuôi không? Lúc nhận nuôi Ngụy Phán Phán, mấy người đã đưa tiền cho ba mẹ ruột của cô ấy đúng không?” Giữa bọn họ và Ngụy Phán Phán không có sợi dây huyết thống.

Ba mẹ Ngụy Phán Phán cứng đờ ở đối diện.

Ngụy Phán Phán cũng giật mình, cô ấy, cô ấy là con nuôi sao? Nhưng xưa nay cô ấy chưa từng nghe nói mình không phải con ruột…

Cảnh sát cũng ngạc nhiên: “Ngụy Phán Phán là con nuôi của mấy người sao?”

Cặp ba mẹ này vẫn chối đây đẩy. Cảnh sát hỏi đi hỏi lại nhiều lần, tới khi nói chỉ cần xét nghiệm là biết ngay có quan hệ huyết thống hay không, thì hai vợ chồng họ mới chịu thừa nhận, nói Ngụy Phán Phán là con nuôi từ họ hàng của Lý Quế Lan.

Lý Quế Lan kể lại chuyện này mà rưng rưng nước mắt, nhưng chỉ là cảm thấy khổ cho mình: “Kết hôn ba năm không có con, uống đủ loại thuốc không hiệu quả, tôi mới nhận nuôi Phán Phán từ họ hàng bên ngoại, nói là có con nuôi thì sẽ dễ có thai hơn.”

Diệp Đồng Trần càng đau đầu hơn, ở thời đại của cô thì điều này đã là mê tín dị đoan rồi, vậy mà đến giờ vẫn còn người tin à.

“Sao mấy người có thể tin những chuyện này được hay thế?” Hiểu Sơn Thanh nhìn họ với vẻ không thể tin nổi.

Nhưng Lý Quế Lan lại nghĩ rằng nó có hiệu quả, vì sau khi nhận nuôi Ngụy Phán Phán hai năm, bà ta đã mang thai và sinh ra con trai, chính là em trai của Ngụy Phán Phán hiện tại, Ngụy Lân.

“Chúng tôi chưa từng đối xử tệ bạc với Phán Phán.” Lý Quế Lan bắt đầu khóc, cảm thấy oan ức quá, cho rằng vợ chồng họ đã nuôi con nuôi khôn lớn còn gì.

Ngụy Quân cũng nhấn mạnh bọn họ đối xử với Phán Phán như con ruột của mình.

Đúng vậy, cho dù là con gái ruột thì thì khi sinh ra trong gia đình này cũng sẽ bị như Phán Phán thôi.

Diệp Đồng Trần không muốn nghe họ lải nhải, hỏi lại lần nữa: “Mấy người có giấy nhận nuôi không? Mấy người có biết nếu Ngụy Phán Phán còn sống, cô ấy có thể kiện mấy người vì tội buôn bán trẻ em không?” Cô ấy cũng có thể kiện ba mẹ ruột của mình tội bỏ con đấy.

Lúc này vẻ mặt Ngụy Quân và Lý Quế Lan mới thay đổi, hoảng sợ rồi.

Bọn họ không cảm thấy buôn bán di thể là tội nặng, nhưng buôn bán trẻ em thì họ biết là sẽ phải ngồi tù.

Bỗng nhiên họ yên tĩnh lại, ngoan ngoãn thừa nhận lỗi lầm, nói mình là dân quê nên không hiểu biết, không còn than trời trách đất nữa.

Cảnh sát hỏi gì họ đáp nấy, thậm chí còn bắt đầu nói Ngụy Phán Phán ngoan ngoãn thế nào, quan hệ với họ luôn tốt nên chắc chắn cô ấy sẽ không muốn khởi tố bọn họ.

Diệp Đồng Trần không nói thêm nữa, nghe cảnh sát thẩm vấn về ba mẹ ruột của Ngụy Phán Phán, nhìn Ngụy Phán Phán đang sững sờ.

Cô ấy lẩm bẩm: “Hóa ra tôi không phải con ruột…”

Diệp Đồng Trần truyền âm hỏi cô ấy: “Cô có muốn khởi tố họ không? Cô vẫn muốn để họ ngồi tù à?”

Ngụy Phán Phán hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, hồi lâu không trả lời. Trong hai mươi năm cuộc đời của cô ấy có quá nhiều đau khổ, cô ấy luôn nghĩ ba mẹ trọng nam khinh nữ nên cô ấy cảm thấy như mình được giải thoát sau khi tự sát. Nhưng giờ cô ấy lại thấy mờ mịt quá, như thể cuối cùng cũng hiểu tại sao mình không được ba mẹ yêu thương. Đồng thời cũng không hiểu tại sao họ đã không thương mà vẫn nhận nuôi cô ấy làm gì?

Cô ấy là con mèo con chó sao?

Cô ấy đứng đó, thoạt nhìn rất đáng thương.

Diệp Đồng Trần nhẹ nhàng nói: “Cô có thể từ từ suy nghĩ, đưa ra lựa chọn nào cũng được.”

Trong đồn cảnh sát, cảnh sát cũng trở nên im lặng, cô gái này chỉ mới 20 tuổi, rất thông minh và nỗ lực, đã thi đỗ vào Học viện Y học tốt nhất Hàng Châu, vậy mà lại bị ép nghỉ học đến mức tự sát…

Khoảng hơn nửa tiếng sau, ba ruột của Ngụy Phán Phán bị đưa đến đây.

Diệp Đồng Trần thấy chiếc xe tải mà người này đỗ ngoài đồn cảnh sát, cô hơi sửng sốt.

Hiển nhiên Hiểu Sơn Thanh cũng thấy chiếc xe tải đó, ngạc nhiên xác nhận lại với cảnh sát: “Người này là chủ chiếc xe tải bị mất trước đó sao? Chính là chiếc xe tải vận chuyển di thể của Ngụy Phán Phán đấy.”

Cảnh sát không dám khẳng định nên đứng dậy đi kiểm tra hồ sơ, sau đó quay về với hàng lông mày nhíu mày: “Đúng là ông ta, Lý Lập.” Khó mà tưởng tượng được, chiếc xe tải của người này bị đánh cắp để vận chuyển chính di thể con gái ruột của ông ta.

Ngụy Phán Phán đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn một người đàn ông trung niên ăn mặc không quá nghèo ngồi xuống, giày da trên chân ông ta là giày mới, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ mới. Có lẽ không phải là nhãn hiệu gì đắt tiền, nhưng điều này khiến cô ấy nhớ đến Mạch Tử, giày của Mạch Tử là đôi giày thể thao cũ đã mòn.

Trong khoảnh khắc này, cô ấy thà rằng ba mẹ ruột của mình vì quá nghèo nên mới buộc phải đưa cô ấy cho người khác nuôi…

Nhưng rồi cô ấy nhớ lại, ngày Mạch Tử đánh cắp chiếc xe tải thì người đàn ông này có đến nhà cô ấy, gặp ba mẹ cô ấy.

Ông ta đến để làm gì? Có phải để hỏi ba mẹ cô ấy rằng cô ấy chết như thế nào không? Ông ta có quan tâm đến sống chết của cô ấy không?

“Lý Lập, Ngụy Phán Phán là con gái ruột của ông sao?” Cảnh sát hỏi Lý Lập đang mặc áo khoác da.

Lý Lập thở dài, gật đầu: “Lúc trẻ tôi không hiểu chuyện, yêu đương rồi có con ngoài ý muốn, mà tôi và mẹ con bé đều chưa đến tuổi có thể kết hôn. Sau khi mẹ con bé sinh con bé xong thì bỏ đi theo người khác, mà tôi thì nào biết nuôi con nhỏ thế nào… Chị Quế Lan cũng là vì thấy đứa bé tội nghiệp nên mới nhận nuôi thôi.” Ông ta vội vàng nói thêm: “Tôi không nhận tiền gì hết, chúng tôi không phải bán con.”

“Sinh con ra thì phải chịu trách nhiệm với con! Ông nghe thử xem mình mới nói cái gì vậy!” Cảnh sát nghiêm mặt nói: “Cái gì mà có con ngoài ý muốn? Cái gì mà không biết nuôi nên mới giao con cho người khác nuôi. Đó là con ông chứ không phải con chó con mèo!”

Lý Lập chỉ cúi đầu nhận sai: “Biết biết, bây giờ tôi đã biết sai rồi, lúc đó tôi vẫn còn trẻ không biết những điều này. Về sau tôi cũng kết hôn rồi có con, mới biết làm đàn ông thì phải có trách nhiệm… Nhưng cũng không thể nhận con bé về được, người ta đang nuôi con bé tốt vậy mà.”

“Là không thể nhận về, hay là ông chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận về?” Cảnh sát không kiềm được chất vấn ông ta: “Ông có biết con gái mình tự sát rồi không?”

Lý Lập gật đầu, lại thở dài: “Con bé nghĩ quẩn rồi.”

Cảnh sát có rất nhiều lời muốn mắng nhưng phải nghẹn lại trong họng, tiếp tục hỏi: “Ông có biết ngày chiếc xe của ông bị trộm, ba mẹ nuôi của cô ấy định mang cô ấy đi kết âm hôn không?”

Lý Lập lại gật đầu: “Biết, chị Quế Lan và anh Quân có bàn với tôi rồi, nói con bé tội nghiệp cô đơn, chi bằng tìm cho nó một người bạn đời.”

Cảnh sát không không nhịn nổi nữa, ném bút xuống: “Vậy bọn họ cũng chia cho ông số tiền bán di thể con gái đúng không?”

Lý Lập sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: “Tiền bán di thể con gái gì cơ?” Sau đó ông ta lại quay đầu nhìn Ngụy Quân.

Lý Quế Lan vội nói: “Tiền sinh lễ, là tiền sính lễ mà nhà họ Vương đưa cho Phán Phán.”

Lý Lập “ồ” một tiếng rồi nói với cảnh sát: “Đó là tiền sính lễ, gả con gái lấy tiền sinh lễ thì đâu có phạm pháp đâu.”

Cảnh sát nhìn ông ta, tức tới bật cười: “Vậy tức là ông cũng được chia tiền có đúng không?”

Lý Lập giơ tay ra nói: “Anh Quân cho tôi bao lì xì 5000 tệ, cái này không phạm pháp mà?”

Lúc này đột nhiên đèn nhấp nháy rồi nổ “bùm” một tiếng.

Mọi người sợ hãi ôm đầu, chỉ có Diệp Đồng Trần ngồi ở kia là không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm Lý Lập.

Lý Lập ôm đầu né tránh mảnh vỡ của bóng đèn, nhưng ông ta lại cảm thấy có cái gì đó ươn ướt rơi xuống cổ, lạnh ngắt. Thế là ông ta đưa tay lau, nhưng từng giọt từng giọt, càng lúc càng nhiều. Ông ta không khỏi quay đầu nhìn xem đó là cái gì, chỉ thấy trong ánh sáng mờ mịt có một mớ tóc đen rủ xuống sau cổ ông ta, một khuôn mặt trắng bệch đầm đìa máu tươi đang nhìn ông ta chằm chằm…

“Á!” Ông ta giật mình sợ hãi, vừa bò vừa lăn xuống gầm bàn, nhưng khuôn mặt đó vẫn ở đó, ông ta thấy rõ: “Phán Phán… Là Phán Phán!”

Ngụy Quân và Lý Quế Lan cũng bắt đầu sợ hãi: “Cái gì? Anh đừng nói bậy!”

“Ngồi xuống! Tất cả ngồi xuống!” Cảnh sát vừa đập bàn quát lớn với họ vừa gọi người đến sửa đèn, cảnh sát tức giận nói: “Không làm việc trái với lương tâm thì mắc gì mấy người lại sợ con gái mình! Không phải ai cũng nói là muốn tốt cho cô ấy sao hay! Chột dạ cái gì!”

Anh ta bật đèn pin lên, chiếu về phía đám Lý Lập rồi bảo bọn họ ngồi xuống.

Nhưng trong khoảnh khắc ánh sáng chiếu tới, cảnh sát cũng sững sờ vì trên tay và cổ của Lý Lập toàn là máu…

“Máu!” Ngụy Quân và Lý Quế Lan hoảng sợ cuống quýt lùi về phía sau.

Hiểu Sơn Thanh cũng đứng lên, nhìn kỹ, thấy đúng là chất lỏng màu đỏ như máu.

Chỉ trong nháy mắt cả phòng đã loạn lên.

Ngụy Phán Phán đứng lẳng lặng ở đó, cô ấy cảm thấy cuộc đời mình giống như một vở bi hài kịch đầy hoang đường. Chỉ có Diệp Đồng Trần trong bóng tối là dõi theo cô ấy, cho cô ấy mượn năng lực để dọa người khác.

Đột nhiên cô ấy muốn khóc quá, cô ấy nhếch môi nói với Diệp Đồng Trần: “Cảm ơn…” Nhưng nụ cười đó trông còn đáng thương hơn cả khóc.

Diệp Đồng Trần nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, đột nhiên có một bàn tay thò tới đặt lên vai cô.

Là Hiểu Sơn Thanh, cậu đứng cách cô rất gần như muốn  bảo vệ cô. Hiểu Sơn Thanh thì thầm nói: “Cô đừng sợ.”

Diệp Đồng Trần nhìn cậu. Đúng là thế gian này rất tồi tệ, nhưng cũng có những người như Hiểu Sơn Thanh, Ngụy Phán Phán và bạn cùng phòng đại học của Ngụy Phán Phán tồn tại, luôn sẵn sàng ra tay giúp đỡ bạn bè.