Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 49: Nữ sinh tóc vàng



Cuộc thảo luận giữa Tống Minh Minh, Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh diễn ra ngoài tầm quay của camera trực tiếp. Vì vậy, khi anh ấy báo cáo với Vu Thư và đội của mình rằng anh cùng hai luật sư sẽ đi phỏng vấn điều tra một số người thân, bạn bè của nạn nhân và Tôn Khả, khán giả trong phòng livestream tỏ ra khó hiểu.

[Không phải Tôn Khả đã thừa nhận giết người rồi sao? Chứng cứ cũng có, mọi thứ đều khớp, sao còn phải điều tra? Không lẽ lại lôi ra cái lý do tuổi thơ tội phạm bị tổn thương dẫn đến phạm tội chứ? Có thể đừng nói đạo lý nữa được không, tôi không quan tâm tên tội phạm biến thái tại sao lại giết người, tôi chỉ muốn xem xét việc xử tên tội phạm!]

[Đúng vậy! Đừng có lôi ra cái lý do tội phạm cũng rất đáng thương, đã từng bị tổn thương! Trực tiếp xét xử đi, tôi chỉ muốn biết có bị tuyên án tử hình hay không!]

[Vụ án này còn điểm nghi vấn nào nữa sao? Không còn nữa đúng không? Chương trình cố tình kéo dài thời lượng à?]

[Đài Trung Ương làm vậy là phiền lắm đấy. Tôi chỉ muốn xem luật sư Diệp xét xử.]

[Mặc dù tôi biết đây là một chương trình, nhưng vụ án này là vụ án thực tế xảy ra đột ngột. Mọi người hãy tìm hiểu một chút về quy trình tư pháp… Không phải chương trình muốn đưa ra tòa xét xử là xét xử ngay được, cũng không phải phạm nhận tội là có thể trực tiếp kết án. Trên thực tế, có rất nhiều vụ án chịu tội thay người khác, tư pháp của nước ta luôn là thà thả nhầm chứ không bắt nhầm.]

[Cảnh sát Tống Minh Minh mau đến lớp học phổ cập pháp luật!]

Phòng livestream náo nhiệt vô cùng.

Tống Minh Minh cùng Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh ra khỏi văn phòng luật, lên xe chuẩn bị khởi động thì dừng lại nói: “Chờ chút, chờ chút, đạo diễn Uông ở phía trước nhắc tôi phổ cập pháp luật.”

Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh nhìn về phía trước xe, quả nhiên nhìn thấy đạo diễn Uông Kiệt mặc quân phục đang đứng trước xe, trên tay cầm tấm bảng trắng, trên đó viết —— Phổ cập pháp luật tại sao không xét xử ngay lập tức!

Hiểu Sơn Thanh cố tình xoay camera trên xe về phía đạo diễn Uông Kiệt.

Đạo diễn vội vàng rụt đầu trốn, nhưng không quên giơ bảng ——[Phổ cập pháp luật!]

Lại giơ bảng ——[Dễ hiểu!]

“Cái này à.” Tống Minh Minh suy nghĩ tìm cách diễn đạt dễ hiểu: “Quy trình tư pháp của nước ta là như thế này, cho dù bắt được tội phạm hình sự, hung thủ giết người, bản thân hắn ta nhận tội, nhưng cũng phải trải qua quy trình tư pháp, cơ quan công an có thời gian hai tháng điều tra, đôi lúc sẽ kéo dài. Sau đó chuyển giao cho tòa án khởi tố, tòa án có một tháng rưỡi thời hạn xem xét, có thể sẽ trả lại cho cơ quan công an điều tra lại trong thời gian này, không có vấn đề mới chính thức mở phiên tòa xét xử.”

“Như vụ án lần này của chúng ta, vụ án rơi từ tầng cao đã điều tra được hơn một tháng, nhưng vẫn phải tiếp tục điều tra, làm rõ từng điểm mấu chốt.” Tống Minh Minh nói: “Không phải nói hung thủ này nhận tội và chấp hành các chế tài của pháp luật là có thể kết tội. Tư pháp có quy trình như vậy là để đảm bảo tuyệt đối không kết án oan sai một người.”

Anh ấy lại nói: “Chúng ta thường nói: Nghi án thì tha bổng*, pháp luật là thà thả nhầm chứ không bắt nhầm, kiên quyết không để người vô tội bị oan, đúng không hai vị luật sư?” Anh ấy nhìn về phía hai người.

* Từ gốc là “nghi tội tòng vô”: Nguyên tắc tuyên trắng án, thể hiện cụ thể quan niệm bảo vệ quyền con người “có lợi cho bị cáo” trong luật hình sự hiện đại được quy định tại Điều 12 Luật Tố tụng Hình sự của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa:[Không ai có thể bị kết án nếu không được tòa án nhân dân xét xử”. theo quy định của pháp luật.]

Hiểu Sơn Thanh cười nói: “Cảnh sát Tống nói rất đúng, sự tồn tại của pháp luật là tôn trọng mỗi sinh mệnh.”

Giống như Đới Dã bị ngồi tù oan uổng hơn hai năm, là cả cuộc đời của một người trẻ tuổi bị hủy hoại.

Không phải nhận tội thì sẽ bị kết tội, tư pháp sẽ xét xử công bằng đối cho mỗi người.

Diệp Đồng Trần tò mò lắng nghe, nhìn hai người họ, đột nhiên cảm thấy trên một phương diện nào đó, pháp luật và đại đạo mà sư phụ dạy cô không bàn mà lại trùng ý.

“Được rồi, phổ cập pháp luật xong. Hiện tại là mười hai giờ trưa, tiếp theo chúng ta sẽ đến quê quán của Tôn Khả, cũng là nơi ở cũ của nạn nhân đầu tiên, thầy giáo Đổng Thanh Phong.” Tống Minh Minh khởi động xe xuất phát.

Tôn Khả làm việc và thuê nhà ở Hàng Châu, đồng nghiệp của anh ta đã đi điều tra nhưng không phát hiện ra điều gì.

Thêm vào đó, Tống Minh Minh 90% chắc chắn rằng cậu bé báo án năm đó chính là Tôn Khả mười mấy tuổi, mà đồn cảnh sát tiếp nhận báo án năm đó ở ngay quê quán của Tôn Khả —— thị trấn Nguyên Dương.

Vì vậy, họ định đến thị trấn Nguyên Dương một chuyến.

Vừa hay trước khi thầy giáo Đổng Thanh Phong chuyển đến Hàng Châu cũng đã sống ở thị trấn Nguyên Dương, là giáo viên trường Trung học Cơ sở Nguyên Dương, sau đó mới mua nhà ở Hàng Châu và chuyển đi, có thể nhân tiện điều tra luôn.

****

Trên đường đi mất hai tiếng rưỡi lái xe, nhưng vì tắc đường nên mất ba tiếng rưỡi, đến thị trấn Nguyên Dương đã là ba giờ rưỡi chiều, ba người họ ăn bánh mì trên xe, cũng không đói.

Nhưng vừa xuống xe, ngửi thấy mùi thịt dê hầm, Tống Minh Minh vẫn thèm thuồng nuốt nước miếng, ven đường toàn là quán lẩu cừu bốc khói nghi ngút: “Lẩu dê của thị trấn Nguyên Dương rất nổi tiếng. Hồi trẻ tôi mới được điều đến thị trấn Nguyên Dương, gần như mỗi ngày tan làm đều đến ăn một nồi, mùa đông lạnh giá ăn lẩu dê nóng hổi, thật là thoải mái…”

Hiểu Sơn Thanh nhỏ giọng nhắc nhở: “Diệp Trần ăn chay, chúng ta vẫn nên đi phỏng vấn trước đã.”

“Luật sư Diệp vậy mà ăn chay sao?” Tống Minh Minh ngạc nhiên nhìn Diệp Đồng Trần, có chút tiếc nuối nói: “Vậy thì cuộc sống của cô đã thiếu đi rất nhiều niềm vui.” Thịt ngon như vậy.

Diệp Đồng Trần không có ham muốn ăn uống, ăn cơm là để duy trì sự sống, cô nhìn thoáng qua quán lẩu dê bốc khói nghi ngút nói: “Không sao, tôi không ăn thịt thì mọi người vẫn có thể ăn, tôi ăn cơm trắng là được.” Cô ăn chay, sẽ không can thiệp vào việc người khác ăn thịt.

“Vậy phỏng vấn xong chúng ta đi ăn.” Tống Minh Minh vui vẻ nói: “Tôi biết có một quán làm món rau trộn chay cũng rất ngon.”

Họ căn cứ vào khoảng cách xa gần, trước tiên là đến nhà cũ của Tôn Khả.

Ba của Tôn Khả đã qua đời cách đây ba năm, cũng bị bệnh tiểu đường, dẫn đến các biến chứng khác mà qua đời. Sau khi ba qua đời, Tôn Khả đưa mẹ đến Hàng Châu làm việc cùng và chăm sóc mẹ, cho đến gần đây mẹ anh ta qua đời vì bệnh.

Ngôi nhà cũ của anh ta đã nhiều năm không có người ở, cảnh sát đã lấy được chìa khóa nhà cũ từ Tôn Khả.

Tống Minh Minh tìm đồng nghiệp ở đồn cảnh sát địa phương đến, lại tìm hàng xóm của Tôn Khả đến làm chứng mới mở cửa nhà cũ của Tôn Khả.

Ngôi nhà cũ là một tòa nhà dân cư bình thường, ở tầng hai, khoảng 80 – 90 mét vuông, trông giống như một gia đình bình thường, đồ đạc và chăn ga gối đệm bên trong đều được mẹ của Tôn Khả cẩn thận phủ bằng vải.

Tống Minh Minh kiểm tra trong phòng, Hiểu Sơn Thanh nói chuyện với hàng xóm, hỏi về tình hình của Tôn Khả khi còn nhỏ.

Hàng xóm là một phụ nữ khoảng 40 tuổi, nói rằng ba mẹ của Tôn Khả cũng là sau này mới chuyển đến, có qua lại với hàng xóm nhưng không biết rõ lai lịch, khi cô ấy lấy chồng về đây thì Tôn Khả vẫn còn là một đứa trẻ.

Cô ấy cũng xem livestream, vừa tò mò vừa tiếc nuối: “Hồi nhỏ Tôn Khả rất ngoan ngoãn, căn bản không nhìn ra được nó sẽ giết người tàn nhẫn như vậy! Hồi nhỏ không phải nó bị di truyền bệnh tiểu đường sao? Gầy yếu như cây giá đỗ, đám trẻ con gần đây đều không thích chơi với nó, ở trường nó cũng không có bạn bè, thường xuyên bị đánh bị bắt nạt, về nhà cũng không dám mách. Thật sự là một đứa trẻ hiền lành ngoan ngoãn.”

“Hồi nhỏ Tôn Khả thường xuyên bị các bạn khác bắt nạt sao?” Hiểu Sơn Thanh hỏi.

“Thường xuyên.” Hàng xóm nói: “Nó theo ba mẹ chuyển trường đến đây, người lại gầy yếu, không hòa đồng, thường xuyên bị đánh bầm dập. Ba nó nổi giận đến trường mấy lần, nhưng không có tác dụng, trẻ con đánh nhau, giáo viên cũng không thể theo dõi hai mươi bốn tiếng.”

“Tôn Khả đều học tiểu học và trung học cơ sở ở đây sao?” Hiểu Sơn Thanh lại hỏi: “Anh ta không có một người bạn nào chơi thân sao?”

Hàng xóm suy nghĩ một chút: “Không thấy nó chơi với ai, tan học là ngoan ngoãn làm bài tập, những người làm cha làm mẹ chúng tôi đều cho rằng nó là học sinh giỏi. Nhưng hình như lúc lên cấp hai nó thi không tốt, vào một trường trung học cơ sở không được tốt lắm ở Nguyên Dương. Ba nó còn tức giận đánh nó một trận, nói nó không chịu học hành, học theo người xấu.”

“Học theo người xấu? Vậy Tôn Khả cũng từng kết bạn?” Hiểu Sơn Thanh tò mò, “Tôn Khả học giỏi không?”

Chắc là học giỏi.

Tống Minh Minh tìm thấy rất nhiều giấy khen hồi tiểu học của Tôn Khả trong phòng mẹ anh ta. Hình như năm nào anh ta cũng được giấy khen, học sinh tiêu biểu gì đó, chắc là học giỏi.

Giấy khen vẫn có đến trước khi lên cấp hai, lên cấp hai rồi thì không còn, sau khi đứa trẻ này thi cấp hai không tốt thì không chịu học hành nữa sao?

Giáo viên chủ nhiệm hồi cấp hai của Tôn Khả chính là Đổng Thanh Phong. Con trai của Đổng Thanh Phong nói anh ta học rất kém, còn chơi với những cô nàng hư hỏng. Vậy chắc là sau khi lên cấp hai đã quen biết người xấu rồi học hư.

Hàng xóm nói, gia đình anh ta khá khó khăn, ba sức khỏe yếu kém bị mất việc, cùng mẹ bán rau ngoài chợ kiếm tiền. Tôn Khả và ba anh ta còn phải tiêm thuốc mỗi ngày.

Tống Minh Minh nghĩ, gia đình khó khăn như vậy, nhưng Tôn Khả vậy mà không bỏ học, lại còn học đại học, học y, còn tốt nghiệp, vào làm ở Trung tâm Kiểm soát Dịch bệnh. Anh ta không phải là người không cầu tiến.

“Kỳ lạ.” Tống Minh Minh tìm thấy bằng tốt nghiệp và ảnh tốt nghiệp của Tôn Khả, đều được mẹ anh ta cất giữ cẩn thận, nhưng duy nhất không tìm thấy ảnh tốt nghiệp cấp hai.

Căn phòng không lớn, Tôn Khả có một phòng ngủ riêng. 

Diệp Đồng Trần đi vào phòng ngủ của Tôn Khả, bên trong đặt một chiếc giường đơn và một chiếc bàn học được cải tạo từ gỗ cũ. Rất nhiều đồ vật cho thấy nơi này đã lâu không có người ở, trên giường không trải đệm, chỉ phủ một tấm vải màu xanh. 

Trên bàn có vài cuốn sách cũ và ống bút, còn lại không có gì khác. 

Hình như có người đã xóa sạch dấu vết của Tôn Khả trên chiếc bàn này từ rất sớm. 

Một cánh cửa sổ trước bàn học, khi có nắng chắc hẳn rất sáng sủa.

Diệp Đồng Trần đi tới lật xem những cuốn sách cũ, là một số sách thời cấp ba và đại học, bao gồm cả những vật dụng học tập thời cấp ba, đại học được cất trong thùng giấy ở góc tường. 

Kỳ lạ là, ở đây không hề có dấu vết nào của Tôn Khả trước khi học cấp ba. 

Căn phòng này có quá ít đồ đạc, hoàn toàn không nhìn ra được sở thích, quá khứ của chủ nhân căn phòng.

Hình như chỉ có chiếc bàn này, chiếc giường này là từ rất lâu rồi.

Diệp Đồng Trần ngồi xuống giường, đầu ngón tay luồn qua lớp vải xanh dán vào thành giường, cô nhắm mắt lại, hướng về phía cửa sổ. Mùa đông u ám, bên ngoài cửa sổ là ánh sáng xám xịt. 

Đầu ngón tay cô lóe lên ánh sáng trắng, khóe môi khẽ niệm chú ngữ ––– 

Từ trên giường này, cô nhìn thấy rất nhiều mảnh vụn của Tôn Khả.

Anh ta của thời đại học, anh ta của thời cấp ba… Thiếu niên gầy gò thời cấp hai căng thẳng nắm chặt lấy mép giường.

Ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào hai người ngồi bên giường, thiếu niên gầy gò và thiếu nữ tóc vàng óng ả, những ngón tay trắng nõn thon dài của cô ta chống trên đầu gối thiếu niên, rất chậm rất chậm hôn anh ta.

Cánh cửa phòng đóng chặt, bàn tay thiếu niên siết chặt lấy mép giường. 

Trong phòng không có âm thanh nào khác, chỉ có tiếng thở hỗn loạn của thiếu niên, và tiếng hôn.

Anh ta run rẩy, toàn thân nóng ran, vụng về đưa tay nắm lấy ngón tay thon dài của thiếu nữ, như một sợi dây đàn bị gảy khẽ. 

Thiếu nữ ngừng nụ hôn, chậm rãi mở mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh ta, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh Tôn Khả, anh là người bạn duy nhất của em.”

Hơi thở của Tôn Khả vẫn còn rất hỗn loạn, căng thẳng đến mức dường như không nói nên lời, một lúc sau mới nói: “Em cũng là người bạn duy nhất của anh…”

Thiếu nữ đứng dậy, cảnh tượng này lập tức biến mất. 

Diệp Đồng Trần không nhìn rõ được diện mạo của cô ấy, chỉ nhìn thấy cô ấy có ngón tay rất đẹp, mái tóc rất dày, dường như đã được uốn nhuộm, tóc xoăn màu vàng. 

Là ai?

Diệp Đồng Trần mở mắt ra, đứng dậy đi đến bên bàn học, đặt ngón tay lên mặt bàn đầy bụi bặm, nhắm mắt lại lần nữa ––– 

Tìm kiếm cô gái đó trong những hình ảnh rời rạc của Tôn Khả. 

Một bàn tay xinh đẹp cầm cuộn băng cassette đặt lên bàn, là tay của cô gái đó, cô ấy nói: “Tặng anh, đây là bản nhạc đầu tiên em học được. Anh có máy nghe nhạc cassette không?”

“Không có.” Bàn tay của Tôn Khả cũng đưa lên, sờ sờ cuộn băng.

“Vậy thì đợi khi nào có dịp em mang máy nghe nhạc cassette của em đến cho anh nghe.” Cô gái muốn lấy lại cuộn băng.

Tôn Khả lập tức giật lấy cuộn băng: “Không phải là tặng cho anh sao? Ngày mai anh sẽ mua máy nghe cassette.” Anh ta hỏi: “Là bản nhạc gì? Tên là gì?”

“Đó là bản Prelude của Suite số 1 cho đàn cello của Bach, ở giọng Sol trưởng.” Cô gái nói.

Tôn Khả cầm cuộn băng cassette, ngón tay hữu ý vô tình vuốt ve mái tóc vàng của cô gái đang buông xõa trên bàn: “Em giỏi thật đấy, những thứ em nói anh đều mới nghe lần đầu.”

Cô gái mỉm cười, tựa vào bàn hỏi: “Anh nói xem, liệu sau này em có thể trở thành nghệ sĩ cello không?”

“Tất nhiên là có thể.” Tôn Khả lập tức nói: “Em có năng khiếu như vậy, ngay cả giáo viên dạy đàn cũng khen em, em nhất định có thể trở thành nghệ sĩ cello.”

Cô gái lại không cười mà nói: “Nhưng ba em sẽ không cho em đi học cello đâu, ông ấy nói nếu em mà thi mà còn không đạt, tốt nghiệp cấp hai thì đi lấy chồng.”

“Nhưng tốt nghiệp cấp hai em mới 16 – 17 tuổi thôi?” Tôn Khả nói: “Em còn chưa đến tuổi kết hôn theo pháp luật, ba em ép em kết hôn là phạm pháp.”

Lần này cô gái mỉm cười, cô ấy nói: “Tôn Khả, anh là mọt sách à? Anh nhìn những cô gái trong thị trấn chúng ta xem có mấy ai bỏ học mà không tổ chức tiệc rượu, kết hôn, mang thai, sinh con rồi mới đủ tuổi đi đăng ký kết hôn. Khi mẹ em sinh em ra cũng mới 19 tuổi, ba em rất khôn ngoan, ông ấy biết là sau 18 tuổi ép em lấy chồng thì sẽ không phạm pháp, ông ấy không muốn nuôi em thêm hai năm đâu.”

Tôn Khả lo lắng nắm lấy ngón tay của cô gái đang đặt trên bàn: “Nhưng em có muốn không? Em có muốn giống như mẹ em, 19 tuổi đã sinh con không?”

Ngón tay cô gái khựng lại, giọng nói lạnh lùng như tức giận: “Tôn Khả, anh cũng coi thường mẹ tôi sao?”

Tôn Khả còn chưa kịp biện minh, cô ấy đã rút tay lại.

Trước khi hình ảnh tan biến, Diệp Đồng Trần chỉ kịp nghe thấy cô gái nói: “Mấy người dựa vào cái gì mà coi thường mẹ tôi, bà ấy tốt hơn bất kỳ ai trong số mấy người…”

Có người gõ cửa phòng.

Diệp Đồng Trần mở mắt ra đã nhìn thấy Hiểu Sơn Thanh đang đứng ở cửa, cậu nhìn cô mỉm cười nói: “Đang nghĩ gì vậy? Tôi thấy cô nhắm mắt ngẩn người, là chỗ nào không thoải mái sao?”

Dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt Diệp Đồng Trần trắng nõn như mộng như ảo, cô lắc đầu nói: “Không phải không thoải mái, chỉ là đang nghĩ xem nơi này từng có người như thế nào, đã xảy ra chuyện gì.”

Hiểu Sơn Thanh nhìn cô, ánh mắt có vài giây thất thần.

Trên màn hình––– 

[Trời ơi, ánh mắt của Hiểu Cẩu là đã rung động rồi sao!!]

[Hiểu Sơn Thanh đứng ở cửa nhìn luật sư Diệp ít nhất năm phút rồi đấy! Anh ta đang nghĩ gì trong năm phút đồng hồ đó vậy! Trời ơi, tôi không muốn ghép đôi vợ tôi, nhưng mà… có chút mộng ảo nha.]

[Làm ơn, tôi cũng thấy thất thần rồi! Vợ tôi trong căn phòng cũ, trước chiếc bàn học cũ, khoảnh khắc nhắm mắt lại đó, quả thực là mang theo vẻ đẹp trong mộng!]

[Tôi cũng ngây người rồi, luôn cảm thấy pháp sư Diệp trong khoảnh khắc này đẹp đến mức không chân thật, giống như là xuyên không…]

[“Nơi này từng có người như thế nào, đã xảy ra chuyện gì.”]

[Xin đừng tẩy trắng cho kẻ sát nhân! Cho dù từ nhỏ anh ta có bị bắt nạt thì cũng không thể tẩy trắng việc anh ta đã giết năm người! Không cần phân tích cho tôi tâm lí của hắn! Chính là xấu xa, chính là biến thái!]

[Đúng vậy! Quá khứ của kẻ giết người thì có gì hay ho mà điều tra chứ!]

“Bên đó có phát hiện gì không?” Tống Minh Minh hỏi bọn họ.

Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh đi tới phòng khách, thấy Tống Minh Minh cầm mấy tấm ảnh tốt nghiệp nói với bọn họ: “Có một chỗ khá kỳ lạ, mẹ của Tôn Khả giữ rất nhiều đồ đạc của Tôn Khả, duy chỉ không có ảnh tốt nghiệp cấp hai của anh ta. Tôi không tìm thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến thời cấp hai của Tôn Khả.”

“Trong phòng của Tôn Khả cũng không có đồ đạc gì liên quan đến thời cấp hai của anh ta.” Diệp Đồng Trần nói với Tống Minh Minh: “Ngay cả sách vở cũng không có.”

“Điều này rất kỳ lạ.” Tống Minh Minh nhíu mày nói: “Rõ ràng mẹ của Tôn Khả là người thích giữ gìn đồ đạc của con trai. Nếu nói đồ đạc thời cấp hai chỉ có một hai món thì cũng bình thường, nhưng lại hoàn toàn không có, ngay cả sách vở cũng không có, giống như có người cố ý loại bỏ đồ đạc thời cấp hai của anh ta vậy.”

Hiểu Sơn Thanh gật đầu, lại hỏi: “Nhưng mà tại sao chứ?” Lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là bởi vì thời cấp hai của anh ta đã xảy ra chuyện gì đó không vui, khiến anh ta không muốn giữ lại bất kỳ thứ gì của thời điểm đó.”

Tống Minh Minh cũng không nghĩ ra, nếu nói là vì muốn tiêu hủy chứng cứ gì đó thì cũng không đúng. Tôn Khả giết người là chuyện của hiện tại, có liên quan gì với thời cấp hai chứ?

Hay là đến nhà thầy Đổng Thanh Phong xem sao, biết đâu có thể tìm ra nguyên nhân. 

Trước khi rời đi, Diệp Đồng Trần đột nhiên hỏi Tống Minh Minh: “Lúc cảnh sát lục soát nhà trọ của Tôn Khả ở Hàng Châu có tìm thấy một số… băng cassette hay đĩa CD, những thứ như là nhạc cello gì đó không?”

“Không có.” Tống Minh Minh không nhớ có những thứ này: “Cô phát hiện ra Tôn Khả thích nghe nhạc khúc cello trong phòng ngủ của anh ta sao?”

Diệp Đồng Trần không có chứng cứ, không thể nói rằng cô đã sử dụng thuật đọc ký ức trên chiếc bàn để đọc được là Tôn Khả đã được cô gái ấy tặng cho một cuộn băng cassette nhạc khúc cello. Cô phỏng đoán Tôn Khả có lẽ sẽ thích những thứ này.

“Không có, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.” Diệp Đồng Trần nói: “Chỉ là tò mò, anh ta không nghe nhạc sao?”

Tống Minh Minh nhìn cô nghi ngờ: “Tôi cũng không nghe. Hơn nữa bây giờ mọi người nghe nhạc đều dùng điện thoại để nghe, sao có thể còn có những thứ như băng cassette hay đĩa CD chứ? Luật sư Diệp, cô còn trẻ như vậy, sao có vẻ như có khoảng cách thế hệ với chúng tôi vậy?”

Diệp Đồng Trần: “…”

Hiểu Sơn Thanh cố gắng nhịn cười.

****

Ba người họ rời khỏi nhà cũ của Tôn Khả, lại đến nhà cũ của thầy giáo Đổng Thanh Phong. Bởi vì trước đó khi thầy giáo Đổng Thanh Phong rơi từ tầng cao xuống tử vong, đồng nghiệp của ông đã đến nhà của Đổng Thanh Phong ở Hàng Châu để điều tra. Thầy giáo Đổng Thanh Phong sau khi chuyển đến Hàng Châu đã để lại rất nhiều đồ đạc ở nhà cũ, không mang theo.

Vì vậy, chuyến này họ đến là muốn tìm kiếm thông tin liên quan đến Đổng Thanh Phong lúc ông còn làm giáo viên chủ nhiệm của Tôn Khả.

Khi ba người họ đến nhà cũ của thầy giáo Đổng Thanh Phong, trời đã gần tối.

Nhà cũ của Đổng Thanh Phong được để lại cho con gái ông, Đổng Thư Ngọc ở. Cô con gái đã hơn 30 tuổi, kết hôn sinh con ở đây.

Cảnh sát đã báo trước, vì vậy Đổng Thư Ngọc không ngạc nhiên khi nhìn thấy ba người họ, còn mời họ vào.

Đúng lúc đang ăn cơm tối, gia đình bốn người của Đổng Thư Ngọc cũng đang ăn cơm.

“Làm phiền mọi người rồi.” Hiểu Sơn Thanh áy náy nói.

“Mọi người cứ ăn đi, không cần để ý đến chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn hiểu một chút về tình hình của Tôn Khả hồi cấp hai.” Tống Minh Minh mỉm cười mời họ tiếp tục ăn.

Đổng Thư Ngọc cũng không khách sáo, chỉ vào nói: “Đồ đạc của ba tôi khi làm giáo viên ở trường Trung học cơ sở Nguyên Dương đều chất đống trong phòng làm việc, đồng chí cảnh sát cứ tự tìm đi. Tôn Khả đó cũng là học sinh của ba tôi, ba tôi còn từng đưa anh ta về nhà để dạy kèm.”

“Chỉ dạy kèm riêng cho Tôn Khả sao?” Diệp Đồng Trần hỏi.

Đổng Thư Ngọc ngồi trên ghế sofa, bê bát cơm lên phẩy phẩy tay: “Không phải, mỗi lớp ông ấy đều chọn ra vài học sinh có tư chất kém, mở một lớp nhỏ dạy kèm cho họ.” Nói xong lại thở dài: “Ba tôi đối với những học sinh đó còn tận tâm hơn cả đối với tôi, không ngờ lại dạy ra một tên sát nhân hại chết chính mình.”

Vậy nên Đổng Thanh Phong quả thật là một người thầy tốt.

Vào phòng làm việc, Tống Minh Minh tìm thấy rất nhiều sổ ghi chép soạn bài của Đổng Thanh Phong. Người thầy này quả thật tận tâm tận lực dạy dỗ học trò, còn có rất nhiều thư cảm ơn mà học sinh viết cho ông và những món quà nhỏ không đáng tiền, ông đều cất giữ cẩn thận.

“Tìm thấy rồi.” Tống Minh Minh tìm thấy ảnh tốt nghiệp cấp hai của khóa Tôn Khả, cẩn thận tìm kiếm trên đó: “Kỳ lạ, sao không có Tôn Khả?”

Hiểu Sơn Thanh và Diệp Đồng Trần cũng lại gần xem, trong ảnh chụp chung quả thật không có Tôn Khả.

Tôn Khả vì lý do gì mà lại vắng mặt?

Tống Minh Minh đi hỏi Đổng Thư Ngọc. Đổng Thư Ngọc cũng không rõ lắm, chỉ nhớ mang máng. Tôn Khả bị bệnh tiểu đường, có một khoảng thời gian không đi học, có lẽ lúc đó bị bệnh nên không kịp chụp ảnh tốt nghiệp.

Nói cũng hợp lý.

Đồ đạc trong phòng làm việc gần như đều là đồ mới, chỉ còn lại mấy cuốn sách của Đổng Thanh Phong chất đống trong thùng giấy.

Tống Minh Minh ngồi xổm bên thùng giấy lục lọi, tìm thấy một thùng bài kiểm tra, chúng được xếp thành từng xấp, có của các lớp và các khóa khác nhau.

Anh ấy mất rất nhiều thời gian, tìm thấy bài của khóa Tôn Khả trong một thùng bài kiểm tra. Đây là bài kiểm tra giữa kỳ, hình như Tôn Khả có một hai lần không tham gia kiểm tra giữa kỳ: “Kết quả học tập của Tôn Khả rất không ổn định, bài tốt thì gần như điểm tuyệt đối, bài kém vậy mà chỉ được vài điểm, chơi cực đoan vậy sao?”

Lật từ trên xuống dưới, đại khái lật qua một lượt.

Tống Minh Minh nói: “Hình như có bốn học sinh bỏ học, ba nữ một nam.”

Diệp Đồng Trần đi tới hỏi: “Có thể tìm ra tên của họ không?”

Tống Minh Minh vừa lật vừa suy nghĩ: “Hình như là Vương Cường, Triệu Lệ, Kim Tú Tú, Vương Quyên Quyên.”

Hiểu Sơn Thanh kinh ngạc: “Cảnh sát Tống có trí nhớ siêu phàm vậy sao?”

Phòng livestream cũng kinh ngạc——

[Đây là trí nhớ siêu phàm gì vậy?? Lật qua lật lại đã nhớ được cả tên?]

[Quả là con trai của lão cảnh sát hình sự Tống Chương, khắc tinh của tội phạm! Vẫn là có chút bản lĩnh!]

[Giỏi!]

[Đừng nhìn cảnh sát Tống của chúng ta hay pha trò, cũng là có bản lĩnh đấy.]

Tống Minh Minh không biết phòng livestream đang khen anh ấy, tự khen mình: “Nói thật, những thứ khác tôi không bằng đồng nghiệp của mình, nhưng về trí nhớ, tôi là nhất.” Anh ấy chỉ vào đầu mình: “Đây là một chiếc máy quay, chỉ cần người tôi đã gặp, vụ án tôi đã xử lý thì đều được ghi lại.”

“Chẳng trách cậu có thể nhận ra Tôn Khả chính là cậu thiếu niên báo án năm đó.” Hiểu Sơn Thanh chân thành khen ngợi.

Phòng livestream lại thắc mắc, cậu thiếu niên báo án gì, có gì giấu giếm những khán giả tôn quý này.

Diệp Đồng Trần đi tới, xin Tống Minh Minh bài kiểm tra của bốn học sinh bỏ học đó.

Tống Minh Minh lấy ra bốn tờ đưa cho cô: “Quả thật một người thi kém hơn một người. Có người vậy mà chỉ được hai điểm, hai điểm là thi kiểu gì, viết bừa cũng khó mà được hai điểm.”

Diệp Đồng Trần lấy ra tờ bài kiểm tra được hai điểm từ trong bốn tờ, nhìn thấy học sinh này tên là Kim Tú Tú.

Nữ sinh học kém hư hỏng, là cô ta sao?

Diệp Đồng Trần quay người, đi đến bàn làm việc, quay lưng về phía ống kính, cầm tờ bài kiểm tra nhắm mắt lại, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng trắng——

Cô nhìn thấy cô gái tóc vàng xoăn cầm bài kiểm tra, tay đột nhiên hạ xuống, giữ chặt bàn tay đang sờ mó trên đùi cô ấy, một bàn tay không còn trẻ.

Cô ta nói: “Thầy, ông cũng dạy kèm con gái ông như vậy sao?”

Bàn tay đó giơ lên, đột nhiên tát cô gái một cái, mái tóc vàng xoăn xõa tung trên bài kiểm tra.

Một người đàn ông hạ giọng, tức giận nói: “Cô tưởng người trong trường không biết cô và mẹ cô là cùng một loại sao? Còn nhỏ tuổi đã nhuộm tóc uốn tóc! Còn tô son xỏ khuyên tai, lăng nhăng với nam sinh trong lớp, đây là tác phong gì!”

Bàn tay nhỏ bé cầm bài kiểm tra run run, cô ta đứng dậy ném bài kiểm tra xuống đất, quay người bỏ đi…

“Còn mất bao lâu nữa?” Đổng Thư Ngọc đứng ở cửa hỏi.

Diệp Đồng Trần mở mắt ra, tay cầm bài kiểm tra vịn vào bàn, hơi chóng mặt, cô đói rồi, cần phải ăn chút đồ ăn giàu calo.

“Cô còn nhớ ba cô có một học sinh nữ tên là Kim Tú Tú không?’ Diệp Đồng Trần trực tiếp hỏi Đổng Thư Ngọc.

“Kim Tú Tú?” Đổng Thư Ngọc cẩn thận suy nghĩ: “Học sinh đến nhiều như vậy, tôi cũng không nhớ được nhiều tên đến vậy.” Là vì Tôn Khả giết ba cô ấy, cô ấy mới nhớ ra, nếu không cô ấy cũng không nhớ ra nam sinh không có gì nổi bật này.

“Uốn tóc.” Diệp Đồng Trần nói: “Cô ấy nhuộm tóc vàng, uốn xoăn. Học sinh uốn tóc chắc không nhiều đúng không?”

Cô hỏi như vậy, Đổng Thư Ngọc lập tức nhớ ra. Bởi vì vào thời đại đó, học sinh cấp hai uốn tóc nhuộm tóc rất ít, nữ sinh thì lại càng ít hơn, đặc biệt là rất xinh đẹp.

“Ồ, nữ sinh đó tên là Kim Tú Tú.” Đổng Thư Ngọc nói: “Nữ sinh uốn tóc có đến học bổ túc, nhưng chỉ đến một lần. Ba tôi nói cô ta vô phương cứu chữa.”

Giọng điệu của Đổng Thư Ngọc có chút khinh thường: “Nữ sinh này lúc đó rất nổi tiếng trong trường, xinh đẹp, còn học đàn cello, còn nhỏ tuổi đã thích ăn diện, nghe nói còn yêu đương sớm, tác phong rất kém. Ba tôi đã cố gắng đưa cô ta về con đường đúng, nhưng không được. Có một vài cô gái trẻ như vậy đó, ỷ vào xinh đẹp rồi không muốn học hành…”

“Ba mẹ cô ta tên gì?” Diệp Đồng Trần cắt ngang lời Đổng Thư Ngọc, cô không thích nghe những lời này: “Sau đó cô ta bỏ học như thế nào?”

“Cái đó thì tôi không rõ.” Đổng Thư Ngọc nói: “Tôi lớn hơn họ, lúc đó tôi sắp lên đại học rồi, không rõ chuyện ở trường họ.”

Tống Minh Minh đi tới, cầm tờ bài kiểm tra đó lên xem. Luật sư Diệp đã hỏi, vậy chắc chắn là Kim Tú Tú này có điểm khả nghi. Chẳng lẽ cô ta chính là nữ sinh hư hỏng mà con trai Đổng Thanh Phong, hàng xóm của Tôn Khả nói đã lôi kéo Tôn Khả sa ngã?