Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê

Chương 13



Thời gian học và làm việc của Cung Ân Tố rất hợp lý. Chỉ mới có vài ngày trôi qua, cô đã thích ứng được rất tốt, không chỉ công việc, mà còn là cuộc sống hiện tại.

Vào giờ ra trưa, Cung Ân Tố chẳng biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần tới giờ cơm, cô đều cùng cô bạn Tổ Nhi ngồi chung một chỗ.

Tuy cả hai đều ít nói, nhưng không khí trong bữa ăn vẫn luôn có gì đó rất hài hoà.

Cung Ân Tố cũng dần quen và thích nghi với cuộc sống học đường này, là một cuộc sống cùng bạn bè ăn cơm chung.

Nhớ đến hôm trước, Diệp Nhi sợ nhất chính là bị mất mặt, mấy lời Cung Ân Tố vạch trần cô ta lần trước, khiến cho Diệp Nhi xấu hổ không thôi.

Qua ngày hôm sau liền đem số tiền nợ còn lại và chiếc túi Dior, ít nhất khi bán lại, Cung Ân Tố cũng sẽ bán được với giá hơn 3 vạn tiền.

Tâm trạng thật là vui và phấn khích.

- Này Ân Tố, cậu làm sao mà cứ cười mỉm hoài thế?

Tổ Nhi đang chăm chú ăn cơm, lâu lâu lại ngước mắt lên nhìn Cung Ân Tố đối diện. Vừa hay bắt gặp nụ cười mỉm chi xinh đẹp của Cung Ân Tố, Tổ Nhi ngờ hoặc liền lên tiếng hỏi.

Cung Ân Tố bị hỏi tới, làm giật mình. Vội vàng thu lại nụ cười. Đầu nhỏ nhẹ lắc lắc, đuôi tóc dài phía sau đung đưa lắc lư.

- Không có gì hết. Chỉ là... hôm kia thu được một số món đồ có giá trị mà thôi.

- Thế sao. Thôi mau ăn cơm đi nào.

Tổ Nhi không quản chuyện của Cung Ân Tố nữa, bản thân tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Hai bên má ngốn đầy thức ăn, vừa nhai vừa phồng phồng, trông thật như một chú chuột Hamster nhỏ.

Cứ thế một buổi ăn cơm trưa kết thúc, rồi thời gian cứ trôi, cũng lại kết thúc một ngày học.

Cung Ân Tố vẫn như mọi ngày, đi bộ ra trạm xe gần trường.

Đang đứng đợi xe, thì lại có một chiếc xe hơi đen BMW tiến tới, dừng ngay chỗ đứng của Cung Ân Tố.

Cung Ân Tố lại nghĩ chắc là có người muốn đậu xe ở đây. Bản thân ý thức được như vậy, vội di chuyển chân, tránh xa chiếc xe đó.

Từ trong xe bước xuống là một người đàn ông cao ráo, da vẻ nhìn không được mịn màng cho lắm, vầng thái dương cảm giác hơi xám xịt.

Thân người cao thẳng, đi tới chỗ của Cung Ân Tố.

Cô giật mình, bỗng thấy một sự bất an len lỏi trong lòng.

Đúng như cô nghĩ, người đàn ông này chính là tìm tới cô.

Chu Thành lịch sự, từ trong ví lấy ra một card visit. Đưa thẳng tới trước mặt của Cung Ân Tố.

Cung Ân Tố không dám tin tưởng người lạ mặt, sợ gặp phải người không hay như là Lý Chính Tâm lần trước.

Hiểu rõ tâm tư của Cung Ân Tố, Chu Thành vội lên tiếng giải vây sự nghi ngờ:

- Xin chào Cung tiểu thư, tôi là Chu Thành, trợ lý của luật sư Hứa, thuộc văn phòng luật sư MF.

Câu chữ ngắn gọn, đầy súc tích.

MF? Chẳng phải là văn phòng luật sư có tiếng ở bên nước ngoài sao? Nghe nói năm nay đã di dời chi nhánh sang Trung Quốc.

Sự tò mò của Cung Ân Tố nổi dậy, MF tìm mình để làm gì?



Hồi sau nhận lấy danh thiếp từ tay Chu Thành, Cung Ân Tố ngước lên nhìn trực tiếp, âm giọng nhỏ nhỏ hỏi:

- Cho hỏi... bên các anh tìm tôi có vấn đề gì không ạ?

- Mời tiểu thư lên xe được không ạ? Trên đó có người cần gặp tiểu thư.

Chưa gì đã mời người khác lên xe, chẳng lẽ bọn bắt cóc bây giờ đầu tư như thế à.

Cung Ân Tố sợ hãi, muốn chạy trối chết đi, nhưng vừa xoay người, thì từ bên trong xe BMW bước xuống một người đàn ông khác.

Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt thâm thuý, mũi cao, môi mỏng, kiểu này chụp ảnh chắc cũng chẳng cần photoshop.

Nhìn lại bản thân mình, thật là vẫn cảm thấy rất hâm mộ nét đẹp chuẩn soái ca này của người đàn ông đó.

Chỉ mới hai giây, Cung Ân Tố như bị hớp hồn.

Khi người đàn ông này tiến tới trước mặt cô. Mặc cho đôi mắt mở to, đắm đuối nhìn người đàn ông trước mặt.

Nhìn vẻ mặt này của Cung Ân Tố, Hứa Hiên Trạch muốn phì cười ra, thật sự đã trở thành một cô gái xinh đẹp rồi.

Hứa Hiên Trạch ho khụ lên một tiếng, Cung Ân Tố giật mình, vội thu lại biểu sắc của chính mình.

Hai mang tai đỏ hồng lên, thật ngượng chết mất.

Lúc này Hứa Hiên Trạch bắt đầu lên tiếng, thanh âm có mấy phần cưng chiều, lại ôn nhu:

- Ân Tố, đã lâu rồi không gặp cháu!

"Đã lâu rồi không gặp"?

Cung Ân Tố hoang mang, có phải bản thân nghe lầm hay gì không? Cô chắc chắn đây là lần đầu tiên mình gặp người đàn ông này.

Thử lục lại những ký ức trong đầu, quả thực là chẳng một chút ấn tượng nào cả.

Như thấu được tâm tư nhỏ của Cung Ân Tól, Hứa Hiên Trạch cười nhẹ, vội lấy một bức ảnh từ trong túi quần ra, đem tới trước mặt cô.

Cung Ân Tố cầm lấy, nhìn vào ảnh, mắt miệng đều há và mở thật to.

Đây là... bức ảnh có cả cha cô, mẹ cô và có cả cô nữa. Nhưng nhìn đến cậu con trai trạc tuổi 20 đứng cạnh Cung Nhâm.

Cung Ân Tố nheo nheo mắt, bắt đầu so sánh người trong ảnh và người đang đứng trước mặt mình.

Hao hao giống 7 8 phần.

Trong hình thì cũng rất khôi ngô, nhưng nét mặt vẫn là mang một sự non nớt, đầy hương vị tuổi xuân.

Còn với người ở trước mặt Cung Ân Tố thì khác, có thể nói là trông vô cùng thành thục ổn trọng, một chút chín chắn, nghiêm nghị.

Sau khi biết được cả hai người đều là một, Cung Ân Tố hơi hơi bất ngờ. Nhưng vẫn là thắc mắc nhất một điều, đó là quan hệ giữa Hứa Hiên Trạch với gia đình của cô.

Cuối cùng Cung Ân Tố vẫn theo Hứa Hiên Trạch lên xe.

Cả hai đều trông vô cùng nghiêm túc. Dáng ngồi thắng lưng, cặp mắt cùng đối diện nhìn nhau.

Hứa Hiên Trạch khi ngồi vào trong xe, ngay bên cạnh là Cung Ân Tố, anh có chút "khiếp sợ" bởi khí chất hơn người của cô.



Chẳng hề tỏ ra bối rối gì cả, thật là ra dáng một người lớn trưởng thành.

Lại nói, từng đường nét trên khuôn mặt nhỏ của Cung Ân Tố, tất cả đều giống với người chị dâu quá cố Hương Mạn kia.

Chẳng trách Cung Nhâm ra sức cưng chiều cô đến vậy.

Không khí trong xe thoáng chốc bao phủ một tầng trịnh trọng.

Âm thanh trầm trầm nhưng dễ nghe của Hứa Hiên Trạch vang lên:

- Ân Tố, mau về nhà với chú đi. Còn và Cung Ngọc sống bên ngoài thật không tiện.

Cung Ân Tố dù đã biết Hứa Hiên Trạch là anh em kết nghĩa với cha cô, nhưng mà dù có thể nào, cô làm sao biết được Hứa Hiên Trạch có giống như Lý Chính Tâm hay không.

Cả hai luôn miệng nói là những người thân thiết với Cung Nhâm.

Thế thì thân thiết với Cung Nhâm, thì có thể để con gái của Cung Nhâm đem lên giường sao?

Nực cười!

Cung Ân Tố mặt lạnh, nghiến răng nói:

- Chẳng lẽ anh muốn bao nuôi tôi?

Còn nghĩ Hứa Hiên Trạch sẽ bị đánh trúng tim đen, ra vẻ luống cuống rồi trở mặt biến thành kẻ lưu manh như Lý Chính Tâm.

Chỉ là không ngờ, người đàn ông trông chín chắn trước mặt lại có thể mặt dày quá mức, sắc mặt không thay đổi gật đầu.

Hứa Hiên Trạch lãnh đạm, sắc mặt không thay đổi:

- Đúng vậy! Mau gọi tôi một tiếng "Chú nhỏ".

"Ầm". Như một tiếng sét đánh xuyên qua tai.

Cung Ân Tố như bị hớp hồn, khó tin nhìn chực chòng Hứa Hiên Trạch.

Không thể nào lại có người mặt dày đến vậy. Còn bắt cô gọi một tiếng "chú nhỏ".

Chỉ là anh em kết nghĩa với cha cô, nhưng không nghĩa là anh em hợp pháp, không thể bắt cô xưng là "chú nhỏ" được.

Cung Ân Tố đen mặt, cảm thấy người em này của Cung Nhâm quả thật điên rồi. Ăn nói quá hàm hồ.

Nét mặt khinh bỉ của Cung Ân Tố hiện lên, đánh thẳng vào người Hứa Hiên Trạch.

Cô hắng giọng nói một câu rồi bước xuống xe, rời đi:

- Đồ điên!

Hứa Hiên Trạch cảm thấy bản thân mình chẳng làm điều gì sai trái cả. Con gái của anh mình, cũng chính là cháu gái của mình. Dù là ruột thịt hay không, thì Hứa Hiên Trạch vẫn cảm thấy mình cần có trách nhiệm nuôi nâng cháu nhỏ.

Cớ sao anh vừa nói ra, liền bị một cái nhìn khinh bỉ của Cung Ân Tố ném đến, cô còn chửi thẳng mặt anh hai chữ "Đồ điên" nữa.

Suy nghĩ của giới trẻ thời này, Hứa Hiên Trạch thật sự không bắt kịp rồi.

Bàn tay đặt lên trán, nhẹ nhàng xoa xoa vùng thái dương. Miệng âm thầm thở dài một tiếng.