Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê

Chương 23



Khi Cung Ân Tố về đến nhà, trời lại tối đi.

Hôm nay là ngày cuối tháng, qua ngày mai sẽ là tháng 12, mùa Noel đông lạnh.

Nghĩ đến đêm Noel, Cung Ân Tố lại ngẫm nghĩ chẳng biết nên mua quà gì cho Cung Ngọc, mà đặc biệt hơn là phải mua quà cho chú nhỏ, Hứa Hiên Trạch của cô nữa.

Vừa suy nghĩ vừa đi vào nhà, lúc lên cầu thang, cô đụng phải một bức tường thịt rắn chắc.

Ngước mắt lên nhìn, là Hứa Hiên Trạch.

- Chú nhỏ!

- Về rồi đấy à. Đây, cho cháu.

Hứa Hiên Trạch vừa nói, tay vừa cầm lấy một cái hộp quà nhỏ đưa đến trước mặt của Cung Ân Tố.

Hộp quà bằng cỡ bàn tay của cô, bề ngoài được đóng gói vô cùng trang trọng, màu chủ yếu là trắng đen.

Có vẻ là hàng mắc tiền.

Cung Ân Tố dù sao xuất thân cũng là đại tiểu thư, mấy quà này đối với cô rất bình thường, chỉ là bây giờ không thích hợp cho lắm.

Từ vị trí bản thân hiện tại cho đến việc lý do để nhận lấy quà từ tay Hứa Hiên Trạch.

Cung Ân Tố ngờ hoặc liền hỏi:

- Tại sao chú lại đưa cho cháu?

- Là quà chúc mừng cháu thi tốt Tiếng Anh.

Hứa Hiên Trạch không nhanh không chậm nói ra nguyên nhân, sau đó không để Cung Ân Tố có cơ hội từ chối, nhanh đặt vào bàn tay nhỏ nhỏ mà đầy hơi lạng của cô.

Anh vừa chạm vào tay cô, rồi nhẹ rụt tay lại, giây sau mới cầm lên tiếp, dúi vào lòng bàn tay của cô hộp quà.

- Tại sao tay cháu lạnh thế? Nhớ lát lên tắm rửa và giữ ấm cho kỹ vào, kẻo sinh bệnh.

Nói xong, Hứa Hiên Trạch đi thẳng đến phòng bếp.

Còn Cung Ân Tố đứng trơ trọi giữa cầu thang, ánh mắt mơ hồ nhìn bóng lưng đầy vững chãi của Hứa Hiên Trạch.

Khoé môi của cô lại cong lên, cô tự nhiên cảm thấy, dạo gần đầy bản thân cười lên rất là nhiều.



Lúc trước khi cha cô, ông Cung Nhâm còn sống, cô mỗi lần chạm mặt ông ấy liền cười có chút miễn cưỡng, sau đó liền không có hay cười với ai khác.

Nhưng dạo gần đây, số lần cô cười một cách thật lòng tăng lên, không chỉ đối với chị Ninh, Tổ Nhi, mà còn có cả đối với Hứa Hiên Trạch.

Có vẻ anh là người đàn ông ngoài lệ đầu tiên khiến Cung Ân Tố có thể thoải mái giải toả cảm xúc vui vẻ của mình.

Cầm hộp quà nhỏ đi lên phòng.

Ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường, Cung Ân Tố từ từ mở hộp qua ra xem. Là một cái lắc hình cỏ ba lá. Rất đáng yêu...!

Cung Ân Tố đeo lên cổ tay phải, đưa tay hướng lên đèn trần nhà, ánh sáng màu bạc lấp lánh, cô lâu lâu lại lắc nhẹ tay, chiếc lắc vang lên âm thanh rung rinh nho nhỏ, rất vui tai.

Cung Ân Tố cảm thấy đây là món quà trân quý nhất đối với mình.

Lại nhớ tới quà, cô chợt nghĩ đến ngày Noel, thật không biết phải nên mua quà gì để tặng lại cho Hứa Hiên Trạch.

Dù là còn nửa tháng nữa, nhưng mà thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mặt một cái là đã đến rồi.

Chỉ sợ đến khi đó còn chưa có lựa được quà cho chú nhỏ.

Ban chiều, Hứa Hiên Trạch đi đến trung tâm thương mại, bản thân chẳng biết vì sao cứ muốn đi chọn quà cho Cung Ân Tố.

Rồi tự nhiên lấy cái cớ chúc mừng cô làm tốt bài kiểm tra Tiếng Anh.

Thật vô lý đến mức buồn cười.

Đến khu trang sức, anh phân vân chẳng biết nên tặng gì cho cô.

Thấy cô vốn là người thanh thuần, thoải mái lại chẳng chút cầu kỳ. Trên người cũng ít mang trang sức, nên anh nghĩ phải chọn cái gì đó đơn giản nhất có có thể.

Lướt mắt một loạt, gặp ngay một chiếc lắc đơn giản nằm đơn độc ở giữa những món trang sức đắc tiền.

Hứa Hiên Trạch cảm thấy rất giống với Cung Ân Tố.

Xung quanh đều là tiền tài danh vọng, nhưng với cô, cô chỉ một mực mang trong mình tính cách hiền lương, không xa xỉ lại chẳng chút cầu kỳ hoa lệ.

Một mình sự đơn thuần của cô, cũng có thể nổi bật giữa đám người ham mê giàu sang.

Nhìn thấy chiếc lắc cỏ ba lá đó, lại nghĩ ngay đến Cung Ân Tố, Hứa Hiên Trạch khẽ cười ôn nhu, nhanh chóng thanh toán chiếc lắc đó.



Nhân viên bán hàng nhìn thấy, cảm thấy thật ghen tỵ với cô gái được anh chàng này mua quà tặng cho.

........

Trên đường về nhà, Hứa Hiên Trạch cố ý đi ngang qua khu dân cư Nội Linh. Dừng ngay lề đường gần gần ngã ba, anh ngồi yên vị ở ghế tay lái, ánh mắt xa xăm chăm chú nhìn cháu gái nhỏ đang hăng say làm việc.

Tuy trên mặt Cung Ân Tố luôn mang một nét lãnh đạm, tính tình lại có chút bướng bỉnh, nhưng mà anh cảm thấy như thế lại rất là đáng yêu.

Nhìn đến dáng vẻ chăm chú tư vấn khách hàng của Cung Ân Tố, Hứa Hiên Trạch biết, nụ cười lúc này của cô cùng lắm chỉ là một nụ cười mang tính thương mại.

Bề ngoài nhìn rực rỡ, nhưng sâu trong nó chỉ toàn là sự sáo rỗng.

Khách hàng thì quan tâm làm gì đến điều đó, họ chỉ cảm thấy nét mặt khi nở nụ cười của Cung Ân Tố vô cùng đẹp, rất thuận ý người.

Nhưng mà bản thân Hứa Hiên Trạch lại rất rõ, khi cô thật sự cười, trông cô rất đặc biệt, đẹp vô cùng. Có lẽ đó là nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy qua.

Nhìn đến hộp quà được đặt gọn ở trong túi áo vest. Hứa Hiên Trạch cười cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, tay bắt đầu di chuyển vô lăng và chân đạp ga.

Đợi đến khi Cung Ân Tố về nhà rồi tặng quà cũng chưa hẳn là muộn.

Cùng lúc đó, khi xe của Hứa Hiên Trạch lăn bánh chạy đi, Cung Ân Tố ở phía trong tiệm hoa nhìn ra ngoài đường, nhìn thấy dáng xe quen thuộc.

Hồi sau cũng lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn của mình.

Xe đó trên đời đâu phải chỉ có một hai chiếc, chắc là do trùng hợp mà thôi.

Cung Ân Tố xoay người, tiếp tục làm việc của mình.

Dạo này cô càng lúc càng thích làm việc ở tiệm hoa chị Ninh.

Mỗi ngày đều được tận tay chăm sóc những đoá hoa, nhìn chúng càng ngày càng nở rộ ra những hình dáng xinh đẹp nhất, cô liền cảm thấy vui vẻ.

Nhưng khi thời gian qua đi, nó lại trở nên tàn úa.

Thật giống với bản thân của cô, có lúc bản thân trông vô cùng xinh đẹp lại rực rỡ, có lại lại trở nên xấu xí, nghèo khổ đến mức ai cũng chê cười.

Nhận thấy bản thân đã đi xa vấn đề, Cung Ân Tố vội dẹp bỏ ý nghĩ tiêu cực của mình.

Sau đó thay vào chính là lời động viên tích cực nhất đối với bản thân.

Là bông hoa tàn cũng được, nhưng phải là một loài hoa độc nhất vô nhị, không phải ai cũng muốn vứt bỏ là được.