Tổ Nhi thật quá là xui xẻo, mấy hôm trước thì đang đau đầu về vấn đề đạo nhái tác phẩm, vừa giải quyết xong thì chuyện xui rủi khác lại tìm đến.
Lúc trên đường về nhà, phải nói là ngay trong khu nhà của cô, nhìn thấy phía xa ngay ngã rẽ có một chú chó con.
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhỏ, cô muốn chạy đến cưng nựng ngay.
Nào ngờ bản thân quá bất cẩn, lao thẳng đến, vừa ngay khúc rẽ, Tổ Nhi đụng phải một chiếc xe.
Tiếng két chói tai vang lên.
Rồi lại một tiếng "ẦM..." rõ to.
May mắn bản thân chỉ bị té ê mông một chút.
Nhưng nào ngờ, người đang chạy xe đạp kia té ngã lăn vài mét, có thể thấy lực đẩy của Tổ Nhi rất là lớn.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện, là cậu bạn nhà bên của cô, hay nói đúng hơn là thanh mai trúc mã kiêm lẫn đối thủ của Tổ Nhi.
Tang Niên nhăn mặt, tay trái ôm khư khư cánh tay phải, nét mặt nhăn nhó, tầng mồ hôi mỏng phủ một lớp trên trán cậu.
Tổ Nhi lo sợ chạy đến, nhanh chóng đỡ Tang Niên đứng dậy.
Nhưng Tang Niên đau đớn ôm tay, cũng may một chú hàng xóm chạy xe máy đi ngang qua, thấy vậy liền chở Tang Niên đến bệnh viện gần đó.
Còn chiếc xe đạp của Tang Niên, hiển nhiên là đã được Tổ Nhi đạp hùng hục đi theo đến bệnh viện.
Kết quả khám ra chính là bị gãy tay, phải băng bỏ ít nhất 1 tháng.
Tang Niên vốn mang bộ mặt đầy sát khí, rất dữ tợn. Lúc này biết bản thân bị gãy tay, mà tuần sau cậu có cuộc thi bơi lội cấp thành phố.
Càng nghĩ đến càng tức giận.
Vẻ mặt hùng hổ liếc nhìn Tổ Nhi.
Tổ Nhi bị nhìn đến, giật thót, run run người.
Từ nhỏ cô đã rất sợ Tang Niên, nhìn cậu luôn mang vẻ mặt hung ác, lại còn đối xử quá khắt khe với cô, khiến cô có chút sợ hãi cậu.
Đã thế Tang Niên học hành lẫn chơi thể thao luôn vượt trội hơn Tổ Nhi, ngày ngày cô đều bị mẹ mình đem ra so sánh với cậu.
Nỗi thù ghét của Tổ Nhi đối với Tang Niên càng thêm sâu đậm.
Thế mà bây giờ lại vướng vào mắc khuất.
Hại người ta vừa bị gãy tay, lại vừa mất đi vị trí tham gia cuộc thi bơi lội cấp Thành phố.
Tổ Nhi cắn răng, chịu hy sinh bản thân đi làm nô lệ sai vặt cho Tang Niên.
Ngày ngày đều dùng chính xe đạp của Tang Niên, chở cậu đến trường đi học. Nhìn dáng người nhỏ con của Tổ Nhi, lại đi so với dáng người cao to hay chơi thể thao của Tang Niên. Quả thực là khác xa một trời một vực.
Mỗi lần đèo Tang Niên ở phía sau, là Tổ Nhi phải tận dụng hết công lực được tích tụ trong 18 năm cuộc đời.
Trong giờ ra chơi lẫn giờ cơm trưa, Tổ Nhi dành hết mọi thời gian làm việc vặt cho Tang Niên.
Thời gian gặp mặt trò chuyện với Cung Ân Tố càng ít đi.
Cứ mỗi lần chuông báo vang lên, bóng dáng của Tổ Nhi liền biến mất, Cung Ân Tố nhiều lần muốn lên tiếng hỏi nhưng mãi vẫn không có cơ hội.
Sau vai lần Cung Ân Tố mới nhận được tin nhắn trên Wechat của Tổ Nhi.
Cô gái nhỏ nhắn tin khóc than, bắt đầu kể lể nỗi khổ làm chân sai vặt cho người ta.
Cung Ân Tố còn tưởng Tổ Nhi bị người khác bắt nát, tính hùng hổ xử lý thay cô, nhưng may thay đã bị Tổ Nhi kìm chế giữ lại.
Sau đó Tổ Nhi trên Wechat giải thích rõ mọi chuyện cho Cung Ân Tố hiểu.
Cung Ân Tố chỉ "À" một tiếng, khoé môi hơi nhoẻn lên một chút, rồi không quản chuyện của Tổ Nhi nữa.
Tổ Nhi đang hăng say nhắn tin cho Cung Ân Tố, nào có để phía sau đang có người dùng ánh mắt muốn giết người nhìn chằm chằm vào cô.
Tang Niên cùng Tổ Nhi đang ngồi với nhau trên sân thượng. Lúc nãy là nhân lúc Tang Niên đi vệ sinh, nên Tổ Nhi mới có cơ hội nhắn tin riêng cho Cung Ân Tố.
Đang đi kể xấu, nào ngờ bị người trong cuộc bắt gặp được.
Tang Niên nhìn thấy Tổ Nhi dùng hết sức lực kể xấu mình, cậu sắc mặt khó coi, từ phía sau ho lên một tiếng.
Tổ Nhi giật mình, quay đầu về phía sau nhìn nhìn.
Thấy mấy đường nếp uốn cong ở giữa trán của Tang Niên, biết ngay là cậu đang tức giận, Tổ Nhi rón rén tắt điện thoại, vội cười cười, nhanh chóng lấy đem phần cơm đến trước mặt Tang Niên.
Cô còn cẩn thận lột mấy con tôm đỏ cho cậu. Còn cố tình lấy thêm vài con trong phần ăn của mình đem đến cho cậu.
Trong đầu thì luôn thầm nghĩ, không biết Tang Niên có phát hiện ra tin nhắn của cô với Cung Ân Tố hay không?
Càng nghĩ lòng càng thập thò bất an.
Tang Niên liếc nhìn cái con người giả vờ lấy lòng trước mặt, chân mày nhíu chặt, có chút phiền muộn không vui.
Nhưng nhìn Tổ Nhi tỉ mỉ bóc tôm cho mình, còn cố ý lấy thêm tôm từ phần ăn sang cho mình, khoé môi cậu nhếch lên, thể hiện sự hài lòng, ưng ý.
Quả thực tôm được bóc sẵn ăn rất ngon miệng...!
.........
Cung Ân Tố đang ngồi ăn cơm trưa một mình, Diệp Nhi từ đâu xuất hiện, vì đang đứng nên có phần cao và khí thế hơn so với Cung Ân Tố.
Liếc nhìn từ trên cao xuống, lời nói đầy sự chế giễu:
- Cô bạn nhỏ kia đâu mất rồi nhỉ? Hay là....bản thân mình bị bỏ rơi mất rồi. Ha ha.
Cung Ân Tố tiếp tục vùi đầu ăn cơm, động tác hết sức ưu nhã, không bị ảnh hưởng một chút chỉ vì tác động bên ngoài.
Quen sự ngó lơ của Cung Ân Tố, hôm nay Diệp Nhi hết sức bình thản, tiếp tục cười mỉa mai:
- Đúng thật là, ngày trước bản thân còn tưởng đâu đã có một người bạn thân, hoá ra cũng chỉ là qua loa được vài ngày. Chắc là do nhân cách của chính mình rồi.
- Đã nói xong chưa? Có thể đừng đứng đây làm phiền bữa cơm của người được không? Rất là thiếu lịch sự!
Diệp Nhi bây giờ mới bắt đầu nổi giận, tay đập mạnh xuống bàn ăn của Cung Ân Tố, nghiến răng nói:
- Cô là đồ cô độc, mãi mãi vẫn luôn cô độc, ngay cả cha và mẹ cũng đã bỏ cô đi cả rồi, ha, bây giờ ngay cả bạn bè cũng bỏ rời, đáng lắm.
Cung Ân Tố thật sự rất tức giận, nhắc đến cha mẹ đã mất của mình, bản thân không thể nào tĩnh lặng làm ngơ được.
Cầm ly nước bên cạnh, đang tính đứng dậy hất nước vào mặt của Diệp Nhi.
Bất ngờ luồng nước khác ào đến, bay thẳng vào phía sau gáy của Diệp Nhi.
Vài giọt nước bắn nhẹ lên gò má của Cung Ân Tố.
Diệp Nhi cả người ướt sủng, hống hách la lối, quay người nhìn thủ phạm tạt nước cô ta.
Nhìn thấy khí sắc âm u của Tổ Nhi, Diệp Nhi giật mình, không dám lên tiếng.
Mãi được vài giây định hình lại được tinh thần, Diệp Nhi mới hắng giọng lên mà nói:
- Cô đang làm cái quái gì vậy.
- Tát nước vào cái người ăn nói xổ xàng đấy, sao? Muốn thách thức tôi đấy à!
Tổ Nhi kiên cường, lớn giọng, một chút yếu thế cũng không hề có.
Mặt hếch lên, trông rất hống hách mà dữ tợn.
Tay còn đưa lên cao, như thật sự muốn đánh người.
Diệp Nhi biết rõ, Tổ Nhi ngoài mặt vô hại nhưng bên trong rất đáng sợ, ai cũng dám đánh. Cô ta thật không phải đối thủ của Tổ Nhi.
Nén lại cơn giận, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Tổ Nhi liếc nhìn cái dáng vẻ chạy trối chạy chết của Diệp Nhi, khẽ cười lạnh.
Sau đó nhìn về phía của Cung Ân Tố, nhấc bên chân mày ra vẻ đắc ý.
Chỗ ngồi ăn cơm trưa của Cung Ân Tố vốn là trong góc khuất, rất vắng vẻ, nên là không có nhiều bạn học ở cùng nghị luận chuyện vừa rồi.
Nhờ vậy cũng đỡ ồn ào được đôi chút.
Cung Ân Tố cười cười nhìn Tổ Nhi, ngón tay cái đưa lên, tỏ ý nể phục với hành động dứt khoát đó của Tổ Nhi.