Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê

Chương 47



Cung Ân Tố về nhà là lúc 9h30 như mọi ngày.

Chỉ là khác biệt một chút, chính là hôm nay chú nhỏ đậu xe ngay ngã tư trước cửa tiệm hoa, thân người cao lớn, mặc vest lịch lãm lại tỏ ra sự thành đạt bên người.

Hứa Hiên Trạch dựa lưng vào bên hông xe, ánh mắt gắt gao nhìn bóng dáng đang loay hoay dọn dẹp cửa tiệm.

Khi dọn xong, Cung Ân Tố đóng cửa đi về, vẫy tay chào tạm biệt chị Ninh, sau đó chân đi về hướng trạm xe buýt.

Lúc băng qua đường lộ, vẻ ngoài bắt mắt của Hứa Hiên Trạch hiện lên giữa phố đèn lấp lánh, thu hút không ít người qua đường.

Mà người qua đường trong đó, còn có cả Cung Ân Tố.

Anh biết rõ Cung Ân Tố đã nhìn thấy mình, nên đứng thẳng người, mỉm cười mà nhìn về hướng của cô.

Bất ngờ vì sự xuất hiện của anh, Cung Ân Tố thoáng chút hồi hộp, chầm chậm đi đến chỗ anh.

Hứa Hiên Trạch chủ động đi về hướng Cung Ân Tố, nhanh chóng giật lấy cái balo nhỏ của cô. Cung Ân Tố giật mình, muốn cướp lại, nhưng tất cả hành động đều bị ngăn chặn lại bằng nụ hôn chớp nhoáng của anh.

Cô chớp chớp mắt nhìn hành động vô cùng bình tĩnh của anh. Rồi trên mặt bày ra vẻ mặt ngốc nghếch.

Hứa Hiên Trạch đều thu vào mắt, đuôi mắt ẩn ý cười, tay đưa xuống nắm lấy tay của cô rồi kéo lên xe.

Mọi động tác đều là dẫn dắt Cung Ân Tố, cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt chưa kịp tiếp thu gì cả.

Đến khi ngồi hẳn trên xe, bên cạnh tay lái có người ngồi vào, cô mới nhận thức được mọt chuyện, vội che lấy môi của mình, đôi mắt trợn to nhìn Hứa Hiên Trạch.

Phì, Hứa Hiên Trạch cười nhẹ ra một tiếng, búng nhẹ vào trán Cung Ân Tố, nói:

- Đừng ngây ngốc nữa, đi thôi, anh đưa em đi ăn khuya.

Không để cô lên tiếng từ chối, anh đã xoay vô lăng, di chuyển xe và lái đi.

Tâm tư Cung Ân Tố bấn loạn, ánh mắt hết đảo hướng đông rồi hướng tây, cuối cùng lại dừng ngay trên người Hứa Hiên Trạch.

Góc nghiêng của anh hết sức ưu tú, mũi cao thẳng, ánh đèn đường xuyên xỏ qua tấm kính xe, lúc tối lúc sáng, ẩn hiện từng đường nét trên khuôn mặt nam tính của anh.

Bị cái nhìn chăm chú làm cho muốn phai mòn. Hứa Hiên Trạch khẽ cười, liếc mắt nhìn nhẹ sang Cung Ân Tố, giọng điệu trầm thấp nhưng đầy cưng chiều và nói:

- Nhìn đến mức muốn bóc cháy luôn rồi này.

Cung Ân Tố hiểu ẩn ý của anh, vội thu lại tầm mắt, sau đoa nhìn về đoạn đường phía trước, thấp giọng hỏi:



- Chú nhỏ, chúng ta đang đi đâu vậy?

- Nói sai rồi, lặp lại.

Hứa Hiên Trạch tự dưng trở nên khó tính, Cung Ân Tố khó hiểu vì lời nói của anh, thầm nghĩ chắc do mình dùng kính ngữ không đúng cách, liền nói lại:

- Dạ vâng chú nhỏ, không biết...

- Lại nói sai.

Cắt ngang lời Cung Ân Tố, Hứa Hiên Trạch nghiêm khắc chỉ điểm:

- Hiên Trạch, tên của anh.

- Dạ?

Cung Ân Tố chưa dám tin vào tai của mình, chớp chố mắt, bày ra vẻ mặt ngây thơ nhìn Hứa Hiên Trạch.

Như hiểu ý tứ của cô, Hứa Hiên Trạch bắt đầu phân rõ quan hệ hiện tại lúc này, cũng như là xác định rõ tình cảm chân thực mà mình dành cho cô.

- Chẳng phải chúng ta đang hẹn hò sao, xưng tên là lẽ thường.

Hẹn hò? Từ lúc nào? Là ai ngỏ lời tỏ tình trước?

Mấy coi hỏi thường có này vốn Cung Ân Tố rất muốn hỏi, nhưng bản thân vẫn là nhát gan, không dám lên tiếng.

Cô chỉ biết thể hiện ra vẻ mặt hoang mang đầy rối loạn.

Đúng lúc dừng đèn đỏ, ánh mắt anh lướt qua nhìn Cung Ân Tố, ánh đèn đường phía ngoài rọi vào trong, lúc ẩn lúc hiển, lớp mặt đỏ của cô hiện trên hai má đỏ, môi hồng nhỏ chúm chím lại với nhau.

Không kiềm được lòng, Hứa Hiên Trạch tiến người tới gần cô, hơi thở phả vào mặt, giây sau đôi môi bạc lạnh lẽo dán chặt trên môi cô.

Lần này khác với lúc nãy, nụ hôn kiểu Pháp, len lỏi chiếc lưỡi vào trong, từng chút một hút lấy mật ngọt từ trong miệng Cung Ân Tố.

Cô bị hôn đến nỗi ý loạn tình mê, ánh mắt mơ màng, hít thở không thông.

Tiếng còi xe phía sau tới tấp vang lên, Hứa Hiên Trạch quyến luyên buông đôi môi Cung Ân Tố ra, vệt chỉ bạc lấp lánh kéo dài.

Hứa Hiên Trạch dùng ngón tay cái, quệt chỉ bạc lấp lánh ngay khoé môi của mình, cũng không quên vân vê đến cánh môi hồng đào của cô.



Anh ngồi yên lại chỗ cũ, bắt đầu đạp chân ga.

Cung Ân Tố ngồi bên cạnh, hai má đỏ hây hây, cô cúi đầu im lặng, tay khẽ vuốt đôi môi.

Được một lúc, xe dừng ở nhà hàng Tây 5 sao. Hứa Hiên Trạch đi xuống nhanh, lịch thiệp mở cửa xe cho Cung Ân Tố, còn nắm chặt lấy bàn tay cô, dẫn cô đi vào trong.

Lúc tối cô cũng đã có ăn rồi, nhưng thường để tiết kiệm tiền, cô chỉ ăn nhẹ một ít. Bây giờ được anh hào phóng dẫn đi ăn, cô cũng chẳng ngại mà kêu vài món ngon có tiếng ở nhà hàng Tây này.

Hứa Hiên Trạch ân cần, cắt thịt bò giúp cô, còn chu đáo mà săn sóc cô từng chút một trong bữa ăn.

Cảm giác bản thân trở thành đứa trẻ 5 tuổi, Cung Ân Tố xấu hổ cự tuyệt sự ân cần không đáng có này của anh.

Cuối cùng cả hai người cũng hoàn thành xong bữa tối, Hứa Hiên Trạch dẫn Cung Ân Tố ra ngoài xe, trước khi lên xe, anh âu yếm ôm chặt lấy cô.

Đầu dựa sát vào mang tai Cung Ân Tố, thoáng bên thủ thỉ mà nói:

- Anh yêu em.

Cung Ân Tố rối loạn tâm trí, ngờ vực mấp máy môi hỏi:

- Chú nhỏ, chú nói thật sao?

- Lại gọi sai, phải gọi là Hiên Trạch mới đúng.

Hứa Hiên Trạch véo cái mũi nhỏ của cô, vì thời tiết đã lạnh, nên chóp mũi ẩn hồng, trông vừa nhu thuận lại rất đáng yêu.

Thêm lần nữa, Cung Ân Tố nhỏ giọng nói:

- Hiên Trạch, anh... Thật sự yêu em sao?

Không trả lời lại câu hỏi của cô, anh nâng mặt cô lên, đáp xuống nụ hôn đầy thuần khiết, chút dục vọng khao khát trước đó, vốn không xuất hiện.

Cung Ân Tố lần này cũng đã học được cách hôn, hít thở đều đặn, chân nhón nhẹ lên, hai tay vòng qua eo anh, nắm chặt áo của anh.

Hứa Hiên Trạch buông môi cô ra, từ từ hôn tiếp lên khoé mắt đầy sức hút, rồi chóp mũi hồng đầy đáng yêu, cho đến hai má mềm mại trắng nõn.

Nụ hôn cứ lướt qua như chuồn chuồn lướt nước, cảm nhận cái nhột, Cung Ân Tố khẽ cười, vùng vẫy nhẹ muốn thoát.

Anh cũng vui vẻ cười theo, lại sợ cô đứng bên ngoài lâu sẽ lạnh, nên nhanh chóng đưa cô vào trong xe.

Chân đạp ga, chạy về nhà rất nhanh.