Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê

Chương 66: Phiên ngoại



Chị Ân Tố.... Chị Ân Tố....

Phía ngoài cửa lanh lảnh tiếng gọi của Cung Ngọc. Hôm nay là ngày nghỉ, cậu nhóc phấn khích dậy thật sớm để tìm Cung Ân Tố.

Quay lại thời gian trước hai ngày, Cung Ngọc vẫn chưa có đi học mẫu giáo, cho nên ngày nào cũng ở nhà ngoan ngoãn ngồi chờ chị Ân Tố đi học về.

Mỗi lần đều phải chờ đến tận 10h khuya, mặc cho vú nuôi có bảo đi ngủ thì cậu cũng không chịu.

Cũng vì sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ Cung Ngọc, Hứa Hiên Trạch sắp xếp giờ giấc làm việc, tan làm lúc 5h chiều, thời gian còn lại thì đem các tài liệu về nhà giải quyết.

Anh ở nhà chăm nom Cung Ngọc, đúng 9h liền bắt cậu lên giường đi ngủ, đôi lúc Cung Ngọc nằng nặc không muốn, chỉ muốn chờ Cung Ân Tố về mới chịu.

Hứa Hiên Trạch hết cách, chỉ đành dỗ ngọt vài câu, sau đó ôm cậu lên giường, anh nằm xuống kế bên kể truyện dụ ngôn cho cậu.

Cung Ngọc chỉ đành miễn cưỡng ngoan ngoãn nhắm mắt nằm kế bên anh rể tương lai.

Cứ thế liên tục hai ngày đến ba ngày, Cung Ngọc càng lúc càng dính Hứa Hiên Trạch hơn, chỉ muốn đòi ngủ chung với anh.

Hiếm lắm được vài ngày Cung Ân Tố về sớm, nhớ lắm những ngày vừa về liền được Cung Ngọc lôi lôi kéo kéo, làm nũng gọi tiếng "Chị Ân Tố".

Nhưng giờ mọi thứ đã khác, cái đuôi nhỏ của cô giờ thành của Hứa Hiên Trạch rồi.

Ngày thứ năm vừa rồi, Cung Ân Tố được dịp về sớm, bản thân còn lấy tiền tiết kiệm ra mua cho Cung Ngọc hai ba món đồ chơi nữa cơ.

Vừa thay dép bước vào huyền quan, Cung Ân Tố nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười vang dội của Cung Ngọc, cô nhanh chân đi vào phòng khách, nhìn thấy Hứa Hiên Trạch nằm xuống tấm thảm lông ngay gần cạnh ghế sô pha.

Anh đưa hai chân lên trời, phía trên còn có Cung Ngọc đang đu trên đó. Chân Hứa Hiên Trạch đánh võng đưa lên đưa xuống liên tục. Hai tay to lớn nắm đỡ lấy hai bàn tay nhỏ bé của Cung Ngọc, còn cậu thì bám víu lên hai cẳng chân lớn, đu đưa lên cao rồi lại xuống thấp.

Tiếng cười vang dội khắp cả nhà. Đến khi Cung Ân Tố đi lại gần, đặt mấy hộp đồ chơi lên bàn trà, cô đi tới gần họ, ngồi xổm xuống nhìn một lớn một nhỏ đang chơi trò bập bênh trên không.

Hứa Hiên Trạch quay đầu sang, nhìn thấy Cung Ân Tố liền giật mình, anh buông nhẹ Cung Ngọc ngồi lại trên thảm, sau đó tự mình ngồi dậy.

Anh tiến người tới xoa đầu Cung Ân Tố, hỏi:

- Sao hôm nay em về sớm vậy?

Cung Ân Tố nâng khoé môi, cong cong cười nói:

- Hôm nay trường em tổ chức liên hoan cho các học sinh khối 12. Nhưng em không hứng thú cho lắm, nên là tranh thủ trở về.



Dứt lời, Cung Ngọc trườn người tới Cung Ân Tố, cậu thuận thế đu lên người cô, giọng mềm mại làm nũng nói:

- Chị Ân Tố, em muốn được chơi tiếp, chị mau chơi với em đi.

Cung Ngọc lay lay người Cung Ân Tố, rồi chuyển qua kéo kéo Hứa Hiên Trạch:

- Anh ơi, mau chơi với chị giống vậy đi ạ.

Hứa Hiên Trạch và Cung Ân Tô cười bù trừ. Lại nhớ đã lâu rồi không dẫn Cung Ngọc đi chơi, vì vậy Cung Ân Tố liền hứa với cậu là Chủ Nhật sắp tới sẽ dẫn cậu đi cắm trại giải trí.

Cung Ngọc nghe thấy được chị dẫn đi chơi, cậu liền phấn khích nhảy lung tung giữa nhà. Sau đó liền lục tìm mấy món đồ chơi Cung Ân Tố đã mua cho mình, cậu vui vẻ chìm vào thế giới riêng.

Hứa Hiên Trạch nắm tay kéo Cung Ân Tố đến phòng ăn. Anh tự tay đeo tạp dề và tiến vào phòng bếp.

Cung Ân Tố chống cằm nhìn chằm chằm ở khu bếp, nhìn bóng dáng người đàn ông đang bận rộn nấu cơm cho mình, cảm giác trong lòng hạnh phúc vô cùng.

Có điều cô bị dính bẫy nữa rồi....!!

Vừa được vỗ bụng sau khi ăn no, Cung Ân Tố trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, đi tới giường ngủ liền thấy vị khách không mời mà tới.

Hứa Hiên Trạch chỉ mặc độc cái quần đùi nhỏ, thân trên trần trụi lỗ rõ, từng đường nét săn chắc, múi nào ra múi đó, thoắt ẩn di chuyển từ lồng ngực đi xuống eo, sau đó liền dần khuất đi mất, hút sâu vào lưng quần đùi thun xám ngắn.

Cung Ân Tố lủi thủi đi lại, khoanh tay trước ngực, đứng hiên ngang nhìn ai đó làm trò trên giường cô.

Khụ. Có thể nào đứng quyến rũ cô như vậy không? Cô chịu không nổi chiêu mỹ nam kế này đâu đấy!

- Anh tại sao còn ở đây? Về phòng đi chứ?

Người đàn ông vén chăn ra, đứng bật dậy. Cả người đầy khí thế phủ kín người cô. Tạo cho cô cảm giác trở nên nhỏ bé khi bị anh bao vây.

- Anh tới chơi trò chơi với em.

- Hả...?

Dứt lời, Hứa Hiên Trạch ôm eo cô ném lên giường, đôi tay nhanh nhẹn trơn mớn khắp cơ thể cô, tiếp đến thoăn thoắt thoát y giúp cho cô.

Cung Ân Tố nuốt nước miếng, cảm giác không ổn lắm, rất khác so với trước đây.

Quả nhiên con gái luôn có giác quan thứ 6, Hứa Hiên Trạch thật sự cho cô chơi bập bênh trên không, nhưng là trò theo phong cách người lớn.

Lần này Hứa Hiên Trạch để Cung Ân Tố ngồi trên người mình, anh nắm chặt hai tay cô và kéo ra đằng sau, cả người Cung Ân Tố ngồi trên người anh, người bị kéo sau làm cho ngực và eo bị kéo cong ưỡn ra phía trước, cả cơ thể bại lộ đối diện trước cặp mắt sáng lấp lánh và đầy gian mị của anh.



Bị anh nhấp nhô nâng lên hạ xuống từng nhịp, Cung Ân Tố đau khổ mếu máo chịu không nổi. Khóc cũng không ra tiếng, tất cả đều bị Hứa Hiên Trạch nuốt vào bụng anh.

Số cô khổ quá mà.... Cung Ân Tố nức nở nghẹn họng trên người anh, trong đầu lại thầm ghi sổ Cung Ngọc, chỉ tại cậu bày trò kêu Hứa Hiên Trạch chơi trò bập bênh với cô. Nào có ngờ cái trò này lại theo hướng XXxx này chứ.

Bắt đầu bằng sự thoả mãn uất ức, kết thúc bằng sự thoả mãn đầy nước mắt. Chẳng biết cô nên khóc hay cười nữa đây.

Quay về hiện tại, nghe tiếng cửa đập liên tục, Cung Ân Tố cựa quậy mình trở người. Mắt nhắm mắt mở nhìn ra ngoài cửa. Thấy Hứa Hiên Trạch đã đi tới cửa, thế là cô an tâm nằm trở lại, mắt tiếp tục nhắm vào.

Đợi tới khi cửa mở, Cung Ngọc chào một tiếng "Anh Trạch", sau đó cái thân người tròn tròn đáng yêu lao đến bên giường Cung Ân Tố.

Hứa Hiên Trạch còn chưa kịp bắt cậu nữa. Thấy cậu chạy lon ton đến giường Cung Ân Tố, anh thở dài lo lắng, sợ rằng cô còn chưa ngủ đã thì bị Cung Ngọc đánh thức.

Như dự đoán, Cung Ân Tố bị đánh thức, cả người uể oải mở mắt nhìn cục bông trắng trẻo ngồi trên giường.

Nhìn bé con nằm trườn dài bên cạnh cô, hai tay chống cằm, mắt mở to chớp chớp, hai cẳng chân nhỏ đưa lên trời đung đưa:

- Chị Tố, cắm trại, cắm trại...!

Nhớ tới lời hứa hôm trước với cậu, Cung Ân Tố ngồi dậy, mờ lờ mờ nhìn nhìn, sau đó vuốt cái đầu nhỏ kia, gật đầu nói:

- Ừm, chị nhớ rồi, em đợi chị chút nhé.

- Dạ vâng!

Nói rồi, Cung Ngọc lao xuống giường, vì chạy quá gấp mà bị chân này vấp chân kia, xém chút đã hôn sàn nhà, may mà Hứa Hiên Trạch lần này bắt kịp cậu, anh thuận tay bế cậu bé lên rồi đi ra ngoài. Vừa đi vừa lên tiếng:

- Ngọc Ngọc, về sau không được chạy nhanh như vậy? Cũng không được tự tiện chạy vào phòng của con gái đâu đấy!

Cung Ngọc rất nghe lời Hứa Hiên Trạch, lời nói của anh giáng xuống tựa như lời dạy của bậc trên, là bậc cha chú, nghe anh nói xong, cậu ngoan ngoãn gật gật cái đầu nhỏ.

Đầu tựa lên vai của anh, giọng làm nũng nói:

- Vâng ạ, em đã nhớ, anh Trạch mau đưa em đi thay đồ đi ạ.

- Được rồi, được rồi.

Cả hai vừa đu vừa nói ra tới cửa phòng, Hứa Hiên Trạch xoay người chuẩn bị khép cửa, cửa vừa chuẩn bị đóng, anh liền hướng mắt tới cô gái đang vùi mình trong đống chăn to lớn đầy hơi ấm. Anh ra hiệu nhấc chân mày, tỏ ý cô nên mau cố gắng sắp xếp đồ đạc đi.

Cung Ân Tố bắt kịp tín hiệu, môi chu chu, tay đưa thành nắm giơ lên. Là do ai tối qua hành cô đến mức vật vả như vậy chứ!