Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê

Chương 8



Thấy Ngọc Mỹ Liên đi vào, vài tên giám đốc bắt đầu bày ra vẻ mặt nhăn nhó, nhiều tên đàn ông theo lối suy nghĩ đầy cổ hữu, ghét nhất chính là người phụ nữ không hiểu chuyện, đàn ông đang bàn bạc với nhau, vậy mà Ngọc Mỹ Liên dám chen ngàng vào, quá xem thường rồi.

Lúc này Liên Ngọc Mỹ bước vào trong, chân thoăn thoát đi đến hướng chỗ ngồi của Cung Nhâm. Không nhanh không chậm ngồi xuống.

Dáng ngồi đầy sự quý phái, kiều diễm.

Đi phía sau Ngọc Mỹ Liên còn có thêm một chàng trai trẻ tuổi, khuôn mặt có chút non nớt. Có lẽ là mới vừa tốt nghiệp ra trường đi.

Từ phía sau Ngọc Mỹ Liên, luật sư Thuận Thiên tiến lên phía trước, đưa lên trước mặt của các vị giám đốc cấp cao đang có mặt ở đây.

Giọng nói có chút kiêu ngạo, nói:

- Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Cung Nhâm, là 32%, tất cả đều sẽ được chuyển sang cho phu nhân Ngọc Mỹ Liên. Cũng tức là từ nay về sau, phu nhân Ngọc Mỹ Liên sẽ là nữ chủ tịch tiếp theo điều hành Cung thị.

Khi vừa ngắt lời, một giám đốc tức giận, đập tay lên bàn, hung hăng chỉ vào người của Ngọc Mỹ Liên, lớn tiếng quát:

- Ai cho cô làm càn, lý nào 32% cổ phần đó lại chuyển vào tay của cô được. Theo tình theo lý, thì nó phải là thuộc về đại tiểu thư Cung Ân Tố mới đúng.

Nhắc đến cái tên mà bà căm ghét nhất, sắc mặt phút chốc thay đổi, ánh mặt sắc bén lướt qua người vị giám đốc kia.

Ngọc Mỹ Liên cao cao tại thượng, nhếch mép nói:

- Hứ, ông núp dưới gầm giường nhà tôi hay sao, mà lại có thể biết được Cung Nhâm chuyển cổ phần cho Cung Ân Tố, chứ không phải tôi.

Vị giám đốc kia cứng họng. Đúng thật, ông ta không rõ cho lắm về di chúc của Cung Nhâm. Chỉ là ông biết rõ, Cung Nhâm rất yêu thương Cung Ân Tố, không lý nào không giao cho cô một chút cổ phần nào cả.

Người ngoài nhìn vào, còn thật sự tưởng rằng vị giám đốc đó là đang bênh vực Cung Ân Tố.

Nhưng tất cả đều đã sai lầm. Mọi thứ đều là sự toan tính của tên giám đốc đó.

Ông ta còn tưởng rằng Cung Ân Tố sẽ được cho số cổ phần không hề nhỏ từ Cung Nhâm, đến lúc đó ông ta sẽ cố gắng làm thân với cô, bắt đầu cấu kết từng hành động, nhằm chiếm đoạt số cổ phần đó.

Tiếc là... chưa kịp hành động, mọi thứ đều bị đổ vỡ do người đàn bà Ngọc Mỹ Liên này.

Vị giám đốc nghiến chặt răng, tức giận nhưng lại chẳng thể làm được gì. Bản thân chỉ có thể an phận thủ thường, ngồi im một chỗ, không nói thêm lời nào.

Kết thúc cuộc họp, ai về làm việc náy.

Riêng Ngọc Mỹ Liên là đi tới phòng làm việc của Cung Nhâm trước đó.



Mang tiếng là vợ chồng, nhưng bà ta chỉ vào được vào phòng làm việc của ông đúng có hai lần. Một lần vào ngày chuẩn bị bàn bạc việc tổ chức đám cưới, còn nhớ lầm đó, do chính bà ta ồn áo quậy phá, Cung Nhâm mới bất đắc dĩ cắn răng cho bà ta vào phòng.

Còn lần thứ hai, là ngày Cung Ngọc tròn 1 tuổi, Ngọc Mỹ Liên đưa nhóc đi khám bệnh, sau đó thuận tiện ghé qua thăm Cung Nhâm. Nhờ có Cung Ngọc, bà ta mới được đặc quyền đi vào phòng của ông.

Tuy chỉ ngồi trên ghế có 20 phút, nhưng ít ra bà ta cũng là được tính là đã vào được phòng làm việc của Cung Nhâm.

Nghĩ đến lúc đó, Ngọc Mỹ Liên thầm cười khinh một cái, chân di chuyển nhanh vào phòng làm việc.

Đi đến bàn làm việc của Cung Nhâm, vừa hay đập vào mắt bà ta là hai bức ảnh gia đình. Nhưng tất cả đều không hề có hình của bà ta.

Một bức là nhà ba người, Cung Nhâm, Cung Ân Tố và người vợ quá cố của Cung Nhâm, Hương Mạn. Bức ảnh thứ hai, thế mà có sự xuất hiện của Cung Ngọc.

Ngọc Mỹ Liên cầm lên nhìn, bà ta nhớ rõ ngày hôm đó, đây là nhân ngày sinh nhật Cung Ngọc tròn 3 tuổi, bà ta cũng có mặt ở đó.

Còn là ngồi cạnh Cung Ngọc.

Thật không ngờ lão già chết bầm Cung Nhâm đó thế mà cắt đi ảnh của bà ta, chỉ để lại hình ảnh của ông ta, Cung Ân Tố và Cung Ngọc.

Càng nghĩ càng tức giận, Ngọc Mỹ Liên vội vàng ném vào sọt rác, ngay cả bức ảnh có mặt Hương Mạn, bà ta cũng ném nốt.

Ăn xong một bữa trưa ngon lành, Cung Ân Tố dẫn Cung Ngọc đi dạo quanh khu Nội Linh, thuận tiện chỉ cho cậu biết đường đi, và cô cùng sẽ nắm bắt được cuộc sống sinh hoạt của mọi người nơi đây.

Hàng xóm của cô là một hộ gia đình khá giả. Một nhà bốn người, hai vợ chồng chị Ninh cùng với cặp long phụng đáng yêu.

Đặc biệt là cặp long phụng của nhà chị Ninh, vừa hay bằng tuổi với Cung Ngọc, sau này Cung Ngọc bắt đầu đi học mẫu giáo, cô có thể cho cả ba đứa trẻ này học chung một trường. Cung Ngọc cũng có thêm được bạn mới.

Chào hỏi hàng xóm xong, Cung Ân Tố dẫn Cung Ngọc về lại nhà, để cho cậu ngủ trưa.

Còn cô thì tiếp tục lên Baidu, tìm kiếm vào mấy mục tuyển việc làm.

Tìm mãi vẫn chưa thấy được công việc nào phù hợp. Bởi lẽ có vài chỗ hơi xa, Cung Ân Tố không tiện đi, ở nhà còn có Cung Ngọc nữa mà.

Còn có vài chỗ thích hợp với mong muốn của cô, nhưng bị ngăn cản bởi thời gian làm việc. Ngày trong tuần làm từ 7h sáng cho đến 8h tối, đây thật sự là muốn bóc lột sức lao động a...

Khổ nhất chính là Cung Ân Tố vướng lịch học. Khoảng thời gian sắp tới là ôn thi cuối kỳ, cô thật không tiện dành quá nhiều thời gian cho công việc.

Bất lực trước việc tìm việc Part - time, Cung Ân Tố ngã lưng ra sau, chạm vào thành ghế gỗ nhỏ.

Đầu ngửa ra phía sau, đôi mắt buồn phiền nhìn lên trần nhà, Cung Ân Tố thở dài một hơi.



Đúng lúc này phía ngoài cửa có tiếng chuông. Cung Ân Tố khỏi đoán cũng biết rõ, hẳn là chị Ninh đi.

Nhanh chân hướng đến cửa ra vào, nhẹ nhàng mở cửa.

Chị Ninh trẻ trung, xinh đẹp, cũng không hơn Cung Ân Tố nhiều tuổi, phỏng chừng chỉ mới 25 tuổi.

Nhìn nhìn Cung Ân Tố trước mặt, chị Ninh có chút chần chừ, Cung Ân Tố phát hiện, liền ngờ hoặc. Nhưng rất nhanh lách người sang một bên, mời chị Ninh vào nhà.

Chị Ninh tranh thủ đi vào, sau đó hít một hơi thật sau, nhẹ giọng hỏi:

- Ân Tố, không biết... em có muốn làm việc cho tiệm hoa của chị không?

Cung Ân Tố lúc này đang rót nước cho chị Ninh, đôi tay cầm ly nước bỗng khựng lại, đôi mắt ngơ ngác nhìn thẳng vào chị Ninh.

Có phải... cô là đang nghe lầm không?

Cung Ân Tố biết, chị Ninh có mở một tiệm hoa nhỏ ở ngay ngã ba đường. Việc kinh doanh cũng khá là tốt.

Có điều, tại sao lại muốn cho cô vào làm việc? Tiệm hoa kinh doanh tốt thật, nhưng mà người giúp việc không nhiều, tính cả chị Ninh thì chỉ có hai người.

Nhưng cũng không đến nỗi, hai người làm việc không gánh nổi.

Không để Cung Ân Tố thắc mắc, chị Ninh nhanh chóng giải thích:

- Thật ra chị cũng biết hoàn cảnh của em có chút khó khăn, chị cũng muốn giúp lắm, nhưng cũng sợ em ngại, em không muốn nhận lời. Vừa hay, nhân viên chỗ chị xin nghỉ việc, nghe đâu là lấy chồng ở thành phố B, sắp tới sẽ sang bên đó mà sống. Nên là... nên là... tiệm của chị có chút thiếu người...

Câu cuối chị Ninh nói nhỏ dần, Cung Ân Tố rất hiểu chuyện, liền nắm bắt được tình hình.

Tuy chưa có tiếp xúc với chị Ninh nhiều, nhưng giờ phút này, Cung Ân Tố có chút ngưỡng mộ cách làm việc và sự thấu đáo của chị Ninh.

Quả thật, nếu như chị Ninh cứ giúp đỡ không công cho cô thì cô có chút tự ái. Thế nên nếu làm việc ở tiệm hoa của chị, thì vừa hay một mũi tên trúng hai con nhạn.

Cô có việc làm, tự thân động tay chân, chẳng cần sự giúp đỡ không tính phí từ chị Ninh.

Mặt khác, chị Ninh cũng có thêm người vào làm việc, giúp đỡ điều hành tiệm hoa nhỏ của chị.

Suy nghĩ một chút, Cung Ân Tố hạnh phúc rồi lại xúc động, liên tục gật gật đầu đồng ý lời đề nghị của chị Ninh.

Vậy là về sau, Cung Ân Tố cô sẽ không cần phải buồn phiền tìm kiếm việc làm nữa.