"Không thể... Không thể vì một cái bánh chưng mà mua cả con lợn được!"
Lịch Vũ ngồi xuống, thư thái thưởng thức một ngụm trà rồi đặt trở lại bàn, nhìn tôi cười nhã nhặn:
"Thật may, gia cảnh nhà ta không đến nỗi tệ. Vậy thì gói một trăm bánh chưng cho lễ thành hôn đi."
Tôi tuyệt vọng, đưa cả hai tay lên phía trước bắt chéo thành hình chữ X, kêu thảm thiết:
"Không! Đam không đồng ý! Nếu chuyện giả trai đến tai chúa thượng thì có mười cái đầu cũng không đủ để chặt."
Lịch Vũ thong thả nhìn tôi:
"Ta đã nghĩ đến rồi. Lẽ thường sẽ chặt đầu nhưng một lần làm sứ giả, hai lần cứu chúa thượng không có công lao cũng có khổ lao."
Tôi sượng sùng nhe răng ra, biểu cảm tệ thế này khó lòng mà coi như nụ cười được. Hoá ra lúc đấy Lịch Vũ nhất nhất bắt tôi đi sứ sang trại Phù Lan là đã tính trước một bước?
"Người... biết từ khi nào vậy ạ?"
"Ngày đầu tiên."
Nghe Lịch Vũ nói xong khoé môi tôi tự động co rút, trong lòng thầm gầm lên một tiếng chửi "MẸ NÓ" thật to. Phim ảnh toàn là đồ lừa đảo! Cái gì mà giấu được thân phận đến tập cuối? Tôi đã bị lộ ngay từ ngày đầu tiên rồi!
Hai đầu gối tôi hoàn toàn mất đi sức lực, khuỵ xuống nền đất rồi lăn ra mà khóc.
"Đô chỉ huy sứ tha mạng, Đam mới mười tám tuổi, không ai ở tuổi ăn chưa no lo chưa tới mà đã phải đi lấy chồng."
"Mười tám tuổi chưa chồng? Mười tám tuổi đã có thể sinh ba đứa rồi."
"Nhưng Đam chưa đồng ý mà? Người không cần hỏi ý kiến Đam sao?" - Tôi ứa nước mắt, nhìn Lịch Vũ qua hai hàng mi đẫm lệ.
Lịch Vũ có vẻ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
"Nàng là thư đồng của ta, người của ta!"
Tôi lập tức tắt tiếng không giả khóc nữa. Nịnh nọt không được thì đe doạ. Tôi đứng thẳng lên lao ra ngoài lều. Nhanh như chớp Lịch Vũ nắm được cổ tay tôi kéo lại:
"Đi đâu đấy?"
"Người cứ để Đam nhảy xuống Cùng Giang chết quách đi cho xong."
Lịch Vũ phẩy tay:
"Thôi không đùa nữa. Mau qua lều chúa thượng, người cho truyền nàng."
Trong đầu tôi chỉ thấy xuất hiện đầy đủ bảng chữ cái dần dần sắp xếp thành một câu chửi thề vô cùng độc địa gán lên người Lịch Vũ. Đùa? Y thích đùa dai vậy à? Phải Lịch Vũ tôi quen không hay một sức mạnh hắc ám nào đang điều khiển Đô chỉ huy sứ?
Mắt thì gườm gườm nhìn Lịch Vũ, tay cuộn thành nắm đấm thật chặt tôi vẫn phải tỏ ra vô cùng nhỏ nhẹ, cúi chào rồi rời đi.
***
Vừa ra khỏi tôi đã bị tên La Đạc chạy loăng quăng đâm sầm vào, cả hai ngã lăn ra kêu trời kêu đất. Tôi nhìn về hướng La Đạc vừa rời đi thì phát hiện ra là có Tuyên uỷ sứ La Lân. Hoá ra ông ta không ở lại Cử Long trấn giữ mà xuất hiện ở nơi này, chắc cũng nằm trong tính toán của Long Đĩnh nốt. Nói về La Lân tôi đã gặp qua một lần hồi mới đến Cử Long. Lúc đó không để ý lắm nhưng bây giờ nhìn kỹ lại... không phải là La Đạc có đến tám, chín phần giống La Lân sao?
"Anh... là con trai Tuyên uỷ sứ La Lân à?"
La Đạc thụi đùa một cái vào bụng tôi:
"Nói be bé thôi!"
Tôi ôm bụng, miệng vừa phun ra một ngụm nước nhỏ. La Đạc thấy mặt tôi trắng bệch liền xuýt xoa:
"Thôi chết tôi quên mất. Anh đã đỡ chưa?"
Tôi phẩy tay:
"Đã không sao rồi, đang sang lều chúa thượng. Người được cứu như thế nào vậy?"
La Đạc khoác vai tôi đi về hướng lều của Long Đĩnh, thì thầm:
"Lúc anh Đam nhảy xuống sông thì Đô chỉ huy sứ cùng cha tôi mang kỵ binh áp sát từ núi, ở dưới sông có hai toán quân của triều đình cùng họ Kiều vây bắt. Cảnh tượng đó quả là nghìn năm có một nhưng chưa đủ! Đoán xem ai đã nhảy xuống cứu anh nào? Gợi ý là một chàng trai vô cùng oai phong lẫm liệt, ngời ngời khí phách."
Tôi đảo tròn mắt, nghe thôi cũng biết là La Đạc tự khen mình. Tôi gật đầu:
"Cảm ơn anh, được chưa? Rồi mọi chuyện thế nào?"
La Đạc tiếp tục ba hoa. Đại khái là trong lúc La Đạc nhảy xuống cứu tôi thì một đám Thân quân tinh nhuệ do Trần Chất, Lê Sương cầm đầu đi tìm chúa thượng.
"Lúc anh lên thuyền trước đích thân Giáo thụ Trần Uy trèo từ chiến thuyền xuống, không cho ai đụng vào anh. Tự tay người đã chữa trị."
Tôi thầm chấm nước mắt trong lòng khi tưởng tượng lại cảnh Trần Uy tóc bạc, hai chân run run vẫn lặn lội xuống cứu mình. Ở nơi xa nhà hàng nghìn năm thế này được quan tâm chăm sóc, cảm nhận chút tình thương hơi ấm thầy trò thì tôi quả thực đang còn may mắn lắm.
Đang mải suy nghĩ, La Đạc huých vai tôi một cái, thì thầm đầy ám muội:
"Nhưng sao Đô chỉ huy sứ nhất định phải mang anh về lều, đuổi hết người ra?"
Tôi lườm La Đạc một cái sắc lẹm:
"Thế sao anh là con của Tướng quân La Lân mà lại làm một tên tiểu tốt?"
"Ta không hề tiểu tốt! Nếu không tại con chằn tinh kia thì ta đã sớm là người đứng đầu cung khảo từ lâu rồi."
Tôi cười nhếch mép, lẩm bẩm: "Hẳn là chằn tinh".
***
La Đạc không nhất thiết phải cứu tôi vì đằng nào gõ đầu chúa thượng xong tôi cũng sẽ sớm siêu sinh thôi. Tôi hít sâu một hơi, bước vào lều, tỏ ra nhất mực cung kính:
"Bẩm chúa thượng."
Long Đĩnh đang ngự trên trường kỷ, ra hiệu cho tôi mang bát thuốc từ bàn lại gần. Tôi khúm núm bê đến, quỳ dưới đất dâng thuốc lên, không dám nhìn thẳng vào mắt y. Toàn thân Long Đĩnh toả ra khí chất bức người, mùi trầm nhàn nhạt không khiến tôi cảm thấy định thần được chút nào mà trái lại càng lo lắng hơn.
"Ngươi đã nhảy xuống sông Cùng Giang bao nhiêu lần?"
Một kẻ vô thần là tôi đã cầu nguyện. Bắt đầu rồi, bắt đầu với chuỗi câu hỏi rồi chì chiết tôi và kết thúc là chặt đầu thị chúng.
"Dạ bẩm, hai lần ạ." - Giọng tôi run run.
"Có biết Cùng Giang nhiều giao long không?"
"Dạ biết."
"Biết nhảy xuống có thể bị tên bắn chết không?"
"Dạ biết."
"Biết tại sao vẫn nhảy?"
Câu hỏi của Long Đĩnh lập tức khiến tôi ân hận. Ừ nhỉ, biết rồi tại sao tôi vẫn nhảy? Lúc đấy xui rủi bị giao long cắn một miếng thì xuống âm ti tôi lại thành con ma què cụt. Thấy tôi không trả lời, Long Đĩnh ngồi dậy, lưng tựa vào trường kỷ, một tay kê sau gáy, đôi mắt đen như thêm vài vần lạnh lẽo:
"Vậy ngươi nhảy xuống Cùng Giang là muốn giết trẫm hay cứu trẫm?"
Tôi hoảng hồn đặt bát thuốc xuống, liên tục dập đầu:
"Chúa thượng soi xét, Đam thực sự là muốn cứu người."
"Cứu? Muốn cứu tại sao vừa đấm vừa hôn?"
Tôi tròn mắt. Mẹ nó, tôi có làm thế à? Làm gì có chuyện vô lý thế được? Bỗng chốc cảnh vừa thổi ngạt vừa ép tim cho Long Đĩnh khiến tôi bừng tỉnh, nhất thời quẫn trí không biết giải thích thế nào cho phải, mồ hôi mẹ mồ hôi con nối nhau chảy xuống thành dòng.
"Bẩm... ẩm chúa thượng, người đừng hiểu nhầm. Đấy chỉ là cách cứu người chết đuối từ... bộ tộc của Đam thôi. Thân thể người ngàn vàng, sao Đam dám vô lễ được?"
"Vậy ra gõ đầu cũng là cách cứu người?"
Tôi hoang mang tột độ, nuốt nước bọt rồi gật đầu đại, không dám chớp mắt. Gì thì gì ở một nghìn năm trước đâu có ai biết CPR gồm những động tác nào? Thêm chi tiết gõ đầu cứ coi như để người bị nạn định thần đi.
"Xem như ngươi trung thành, phong làm Ngự tiền Thái y hầu cận."
Mọi chuyện có vẻ đi chệch hoàn toàn so với dự tính ban đầu. Sao đang trách phạt lại trở thành phong chức thế này? Trở thành Thái y vượt ngoài sức tưởng tượng lẫn khả năng của tôi. Tôi dập đầu:
"Tạ ân đức chúa thượng nhưng Đam là kẻ kém cỏi lại mù chữ, chẳng may xảy ra chuyện gì bất trắc không sợ bị chê cười mà chỉ e ảnh hưởng danh tiếng Giáo thụ. Mong đèn trời soi xét, thu hồi thánh mệnh."
Long Đĩnh suy nghĩ một hồi, cho là phải, đoạn bảo:
"Vậy thì cho phép theo Trần Uy thường xuyên ra vào cung cấm, rèn giũa y thuật. Ngoài ra còn muốn ban thưởng gì?"
Biết rằng cơ hội đã đến - cơ hội mà tôi phải đánh liều cả mạng sống để đối lấy, tôi nhỏ nhẹ:
"Cảm tạ chúa thượng, Đam chỉ muốn hỏi một câu duy nhất."
Long Đĩnh hơi bất ngờ, xoay người lại đối diện hẳn với tôi.
"Được."
"Bẩm chúa thượng, có phải người đã gặp Đam vào đêm đi dạo trong rừng Mã Phù không?"