Hôm nay thế nào? Hôm nay ra sao? Có lẽ đều là trải nghiệm khác nhau, có thể là vui, cũng có thể là buồn, có những cảm xúc của ngày mới mà chưa thể bắt kịp, nhưng cũng có những cảm xúc thụ động, mãi mãi chỉ là một loại cảm xúc như thế, đau khổ và đau khổ, chẳng có từ nào có thể miêu tả cuộc sống của Tư Duệ bằng hai từ đau khổ.
"Mày, con ranh, nuôi mày tốn cơm ăn hại chứ chẳng làm được gì cả."
"Không có, không phải con mà."
Người phụ nữ trung niên, mặt mày hung tợn, hùng hổ nắm tóc của cô gái, ra sức dựt, ra sức đánh, còn cô gái gầy ốm ấy chỉ có thể khóc lóc tay nắm lấy váy bà ta van xin.
Mọi người hầu cũng kéo lại xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, còn nói thầm với nhau trong rất hả hê chẳng một ai lộ ra vẻ mặt thương hại cho Tư Duệ.
"Mày làm đứt nhánh cây quý của ông chủ, mày biết nó đáng bao nhiêu tiền không? Có mười cái mạng hèn hạ của mày cũng không đền nổi."
Người phụ nữ đó càng nói càng nghiến răng, dứt xong câu nào lại ra tay đánh lần đấy.
Nhớ đến lúc đó, Tư Duệ vừa làm việc của mình xong định quay về phòng tắm rửa, nhưng nào ngờ một người hầu mặt nhăn nhó, tay ôm bụng vội vàng chạy đến nắm tay Tư Duệ, nhờ cô làm giúp công việc cô ta được phân công.
Vì công việc được phân công theo thời gian, nếu trong thời gian quy định đó chưa làm xong sẽ bị cấm cơm buổi ấy.
Nghỉ việc mình cũng đã xong, thấy cô ta cô tội nghiệp liền đồng ý.
Nhưng vừa đến nơi không rõ nguyên do, cây quý mà ông chủ hết mực nắm niu lại bị đứt nhánh nằm lăn lóc dưới đất tự bao giờ.
Ngay lúc này, Khương Khã đến kiểm trả thì thấy sự việc, xung quanh chẳng có ai ngoại Tư Duệ, nên cô trở thành hung thủ vô tội vạ.
"Không phải con, không phải con mà..."
Cơn đau lan ra khắp cơ thể, trước mặt trở nên mờ ảo, mọi thứ nhưng ngừng động trước đôi mắt bất lực của Tư Duệ, sau đó cô ngất lịm trong những cái đánh tàn nhẫn ấy.
Thấy cô bất động bà ta vừa lòng dừng tay lại thuở hồng hộc, ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn cô rồi quay sang ra lệnh đám người hầu đó: "Chúng mày lôi nó vô phòng kho nhốt lại, không được cho nó ăn uống gì hết."
Vừa nói xong, phía sau lưng bà ta có hai người đi đến lôi Tư Duệ đi, nữa thân dưới ma sát xuống nền gạch đã bong chốc da thành từng mảng lớn, vết thương củ chưa lành nay lại chồng chất vết thương mới, khiến cơ thể Tư Duệ rỉ máu kéo dài dưới nền gạch.
Xong xuôi, Khương Khã đi đến phòng phu nhân, đi đến cửa mặt bà ta trở nên niềm nở, giọng nói ỏng ẹo xu nịnh: "Phu nhân, con đến thưa chuyện."
"Vào đi."
Khương Khã bước vào, bên trong người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi nhưng ngoại hình được chăm chút kĩ càng nên có phần trẻ hơn tuổi tác, mái tóc xoăn ngang vai, chiếc váy xẻ dài, đang nhã nhặn đeo từng chiếc bông tai.
"Sao rồi?"
"Dạ, theo lời phu nhân ạ, con đánh nó đến xỉu rồi ạ."
Thục Quyên miệng có ý cười, bình thản nói: "Đừng để cho nó chết."
"Vâng vâng, con biết rồi ạ, sẽ nghe theo lời người."
Thục Quyên đeo xong bông tai, ngắm mình trước gương, ánh mắt trở nên đầy mãn nguyện.
Một đứa trẻ bằng tuổi con mình, bà cũng không cần phải đối xử như thế, nhưng nó có tội, tội của nó là làm con của mẹ nó, mẹ nó đáng chết trăm nghìn lần, nó là con cũng đáng chết theo.
Nghỉ đến đứa con tội nghiệp trên giường bệnh năm đó, lòng bà lại nặng nề, cơn tức qua bao năm dâng trào đến khoé mắt, môi run run, thầm nói: "Chúng mày phải trả giá, trả giá với việc gây ra cho con tao, chết phải chết hết, sống không bằng chết."
Ánh mắt Thục Quyên phát giác mí mắt hiện lên nét nhăn, bà vô thức ôm mặt sợ hãi: "Không được, không giận, không được giận, không được tức giận, không được."
Tư Duệ được đưa vào phòng kho cách biệt nhà chính, gian phòng chật hẹp với đống đồ cũ kỹ, mùi ẩm mốc bao trùm không gian phòng, ánh sáng le lói từ những kẻ hở chiếu vào, tệ hại đến mức trở thành sự ám ảnh của người bị nhốt.
Không biết thời gian bao lâu, dần dần Tư Duệ lấy lại ý thức trong trạng thái cơ thể nặng trĩu, khắp nơi đau nhức đến cùng cực, khoang miệng khô khốc, Tư Duệ nhìn xung quanh một lượt rồi thuở dài khốn khổ, nước mắt vô thức lăn dài trên gò má.
Nếu được cô muốn chết ngay tức khắc, cuộc sống khiến cô quá mệt mõi, cô cằm cự đến bây giờ vì hy vọng bản thân sẽ có một ngày nào đó được cuộc sống tốt đẹp, nhưng giờ thì sao, có lẽ cái chết là thứ mà cô nên hy vọng nhất.
Sao cô không chết trong trận đánh của bà quản gia kia? Sau cô lại còn có thể mở mắt ra như thế này, nhắm luôn có vẽ tốt hơn không.
Đôi tay cô mò mẩn xung quanh, chạm vào một thanh sắc đã rĩ sét, Tư Duệ dùng sức lực yếu ớt cuối cùng để kéo thanh sắt vang lên tiếng "cót két" nhưng mãi không ra, mà cơ thể càng trở nên kiệt quệ.
Ý thức bản thân chẳng thể làm gì được, Tư Duệ nhắm mắt mặc kệ cho số phận an bài, với cái tình hình sức khoẻ này cô mong sau càng mau đứt càng tốt, giây sau đó mặt cho sự sống an bài lại thiếp đi.
Dần trưa, chiếc xe hơi sang trọng lái vào đậu trước sân căn biệt thự, tài xuế nhanh chóng bước ra rồi vòng qua cửa sau mở cửa, đôi giày đen bóng loá đặt xuống nền gạch, lúc này Thục Quyên trong nhà bước ra, huân hoan đi đến.
"Chồng, anh về rồi à, em tưởng đến chiều anh mới về."
Cao Nghĩa tháo mắt kính ra đưa cho người hầu bên cạnh, ôn nhu nói: "Có việc nên về sớm, vô nhà anh nói em biết."
Vào nhà, người hầu đã đem trà ra, Cao Nghĩa từ tốn uống một ngụm, sau đó liền nói: "Thật ra chiều nay giám đốc công ty AL sẽ đến nhà mình, em mau chuẩn bị tiếp đoán chu toàn, đừng để người đó phật lòng."
Cao Nghĩa gật đầu: "Ừ, khó khăn lắm mới có thể mời được, phải làm cho hắn hài lòng, hợp đồng mới có thể dễ kí một chút."
Thục Quyên như đang mưu tính chuyện gì đó, ánh mắt trở nên thâm sâu, môi nhếch một cách xảo nguyệt.
Cũng vì chuyện đó làm căn biệt thự cũng trở nên sôi động, nhân viên giao hải sản cũng mau chóng đậu trước cửa nhà, họ mời đầu bếp nổi tiếng nhất thành phố đến chế biến thức ăn, căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ bày trí thêm phần lung linh.
Nhìn đám người hầu đang tất bật chuẩn bị theo chỉ đạo của Khương Khã, Thục Quyên hài lòng sau đó gọi bà ta đến: "Bà đi thả con đó ra, cho ăn cho uống rồi nhốt nó trong phòng, đừng để nó làm hỏng chuyện lớn."
Ai chẳng biết Lục Tư Thần rất thích sạch sẽ, bản tính lại thâm sâu khó hiểu, lại mưa nắng thất thường, chẳng biết khi hắn thấy một người hầu trong tình cảnh tàn tạ nhơ nhuốc đến thế, không biết sẽ có phản ứng thế nào đây, khó khăn lắm lão gia trong nhà mới mời được nhân vật lớn, có thể nâng cao vị trí của Cao Nghĩa trong chốn thương trường khắc nghiệt này.
Làm phật lòng hắn, sự nghiệp có lẽ như diều bay trong cơn mưa, chỉ có thể dồn dập mà ngã xuống.
Với cả Thục Quyên không muốn Tư Duệ chết, nên lúc đầu luôn cho người canh gác bên ngoài, nhưng vì không đủ người làm nên đã cho gọi người đó làm việc, sợ trong phút chốc lại quên mất sự tồn tại nhỏ bé kia, để cô chết một cách "nhẹ nhàng" như thế.
Mỗi lần như thế đều thả Tư Duệ ra, cho ăn cho uống, cũng không tới nỗi phải chết, chỉ là sống trong đau đớn da thịt.
Tư Duệ được hai người hầu lôi ra ngoài, sức lực cạn kiệt nên tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, cô chỉ biết bản thân bị kéo đi, còn những chuyện sau đó không còn nhớ rõ.
Khi tỉnh lại lần nữa, bản thân đã nằm trên chiếc giường cũ kỹ của mình trong một góc phòng người hầu, tuy cũ nhưng không phải chịu rét lạnh, xem ra họ cũng ban cho cô một chút ân phước từ trước đến nay.
Cảm nhận trên mu bàn tay dính thứ gì đó, Tư Duệ nhìn xuống thì phát hiện là dây truyền nước, cô cũng không lấy làm lạ.
Bao giờ chả vậy, họ sẽ không để cho cô chết, nhưng cũng không cho cô sống yên ổn.
Nhìn lên trần nhà, Tư Duệ nhớ đến giấc mơ của mình, một giấc mơ rất đẹp, cô thấy bản thân có đồ ăn ngon, có đồ đẹp mặc, trên tay chân không chằng chịt những vết bầm tím, được tự do ngắm từng cảnh vật xung quanh, được đi, được cười, được làm những chuyện có lẽ rất đỗi bình thường nhưng đối với cô là điều xa xỉ mà chưa lần nào có được.
Trong đầu Tư Duệ xuất hiện một ý nghĩ táo bạo từ trước đến nay vẫn chưa hề nghĩ đến, cô muốn thoát khỏi cái địa ngục sống không bằng chết này, cô muốn rời khỏi nơi này, tìm lại cuộc sống của mình.