Chủ tiệc là Lục lão gia, nhưng khi đại thiếu gia Lục Tư Thần xuất hiện lại chiếm trọn nữa phần chú ý từ mọi người.
Những người đi cạnh cũng không thoát khỏi sự chú ý, nhất là người phụ nữ đi chung duy nhất trong nhóm.
Mái tóc uốn xoăn bồng bềnh, chiếc đầm hỡ lưng khoe chọn đường nét thanh tú gợi cảm.
Nhưng nhìn thêm sau đó đến hai người đàn ông bên cạnh cũng chẳng kém sắc, một người một vẽ, đều là cực phẩm sắc đẹp trời ban.
Người giàu luôn là tuyệt phẩm vậy sao?
Cũng đúng thôi, ông trời đã cất công tạo ra một cơ thể hoàn hảo như thế sao có thể để cuộc sống của họ phải chịu thiệt.
Lục Tư Thần chổ Lục Tư Ẩn đến, cung kính: "Cha."
Lục Tư Ẩn cười nhẹ: "Ừ."
Lục Tư Thần ngước lên, chẳng thèm đánh mắt nhìn người bên cạnh, quay lại đứng cạnh Lục Tư Ẩn. Giai Trân trên môi luôn nỡ nụ cười hoà nhã, đến khi Lục Tư Thần xuất hiện, nụ cười ấy ẩn chứa bên trong điều là những con dao lạnh.
Bên ngoài là mẹ con, nhưng thật ra cái tình nghĩa này không bền chặt như mọi người thường nói.
"Xin chào các vị, hôm nay là sinh nhật lần thứ sáu mươi của tôi, mỗi một năm đi qua, quan hệ, cuộc sống đều thay đổi, và chúng ta cũng thay đổi, già hơn một chút rồi."
"Không, là đã già rồi, chứ một chút gì nữa, nhưng độ đẹp thì cũng như năm nào."
Mọi người xung quanh bị câu nói ấy làm cho bật cười.
Lục Tư Thần bên cạnh khoé môi vô thức công lên, người đằng xa ngắm nhìn nụ cười ấy trong vô thức cũng phì cười một cái.
"Cảm ơn các vị có mặt tham dự buổi tiệc ấm cúng của gia đình, hôm nay, chúng tôi tiếp các vị, trời không sáng không về." Mọi người đồng thanh vổ tay, buổi tiệc chính thức bắt đầu, những món ăn đắt đỏ được chế biến bằng đôi tay đầu biếp nổi tiếng mang lên.
Tiếng nhạc violin từ những nghệ nhân bắt đầu du dương nhè nhẹ bên tai, cảm giác thưởng thức khiến cơ thể như muốn bay bổng.
Tư Duệ suy nghỉ chạm mặt Lục Tư Thần ở đây thì rất khó xử, cô đều tìm cách để đứng xa anh, hoặc quay người lại, tìm đủ mọi cách để anh không thể nào phát hiện ra cô.
Thục Ái được Thục Quyên và Cao Nghĩa đưa đến dự tiệc, chỉ có có đều nhìn khắp nơi chẳng thấy con gái út nhà họ.
Nghỉ cũng chẳng gì lạ, với tính nết của Thục An, mang đi không chừng sẽ chẳng còn mặt mũi mang về.
Nói đến Thục Ái, những năm còn ở Cao gia Tư Duệ biết rõ cô ta ái mộ Lục Tư Thần đến nhường nào, có đều muốn chạy đến nhà người ta ăn vạ luôn ấy. Giờ đứng cạnh Lục phu nhân cũng không khó suy đoán, muốn lấy lòng đây mà.
"Hôm nay không thấy Tư Duệ nhỉ, nhớ không nhầm thì lúc trước cậu còn đem cô ấy đến dự tiệc mà?"
Triệu Phong hững hờ trả lời: "Đâu phải đem một lần là phải đem mãi."
Vì ở xa, Tư Duệ không nghe thấy những lời đó, nên cũng chẳng mấy quan tâm cuộc trò chuyện của bọn họ.
Đoàn Anh Quân nói tiếp: "Thật lạnh lùng mà, con gái người ta cậu thích đem là đem, không đem là bỏ ở nhà."
Lục Tư Thần cười nhạt, uống một ngụm rượu vang.
Anh không nói thay vào đó là Kiều Khanh lên tiếng: "Nếu như đem cô ấy đến với tư cách là bạn đồng hành với Tư Thần, cậu nghỉ xem, chuyện gì sẽ xảy ra?"
Ngày mai, chuyện này không lên hot google mới lạ, từ khoá tìm kiếm "người con gái lạ mặt trong tiệc gia đình Lục gia là ai?"
Với cái độ phát triển thông tin mạng và nhân tài đại trà thì ngày một ngày hai, tất cả thông tin về Tư Duệ sẽ tràng lang khắp mạng.
Dù sau buổi tiệc sinh nhật khi đó của con gái ông trùm kim cương rất nhiều khuôn mặt u tú, kể cả có bị chụp đưa lên mạng cũng ít ai để ý.
Bạn của Tư Thần cũng không ít, đương nhiên địa vị cũng không phải dạng tầm thường, vì họ thích ẩn danh không muốn tiết lộ nên ít ai biết đến.
Nhưng hiện tại lại khác, cho dù là ai, dẫn về dự tiệc gia đình thì đã có gì đó khác biệt rồi.
Ngoại trừ những khuôn mặt quen thuộc luôn xuất hiện quanh anh họ mới ít để ý.
Để thoả sức thắc mắc, và tinh thần gián điệp online của họ thì không chừng bỏ ăn bỏ ngủ để ra sức đều tra đến cùng.
Lục Tư Ẩn đối với chuyện con trai quen với ai không quan tâm lắm.
Nhưng Giai Trân thì lại khác vì bà luôn sợ anh càng nhiều thế lực bên cạnh.
Đều đó Tư Thần rõ hơn ai hết, mụ cáo đội lớp nai tơ, thủ đoạn vô biên miệng lưỡi mía đường thì nói ra vài ba câu ai chẳng xiu lòng, chắc gì vậy mà ba anh mới bị bà ta dụ dổ.
"Cô gái hôm trước các cậu nói sao?" Tuệ Hoa phấn khích hỏi.
Đoàn Anh Quân: "Đúng rồi, là cô ấy"
"Sau không dẫn đến để tôi xem mặt?" Tuệ Hoa bắt lấy cánh tay Tư Thần, hành động này vừa hay thu vào mắt Tư Duệ, cô xót lòng quay sang hướng khác.
"Đem theo cho cô ăn người ta à." Kiều Khanh nói.
"Nói gì vậy, tôi chỉ muốn gặp mặt em gái Tư Thần nuôi thôi, đừng nói bậy."
"Không đúng sao? Chuyện tình với cô người mẫu thế nào rồi?"
"Chia tay rồi." Nhắc đến lại bực, Tuệ Hoa uống một hơi hết ly rượu: "Nói thật nha, sao có những loại người tham lam như thế chứ, mắt tôi cận thôi nhưng giờ hơn mù nữa, bãi phân mà tưởng hoa hồng, cầm lên rồi phát hiện ra thật kinh tởm."
Đoàn Anh Quân miệng ý cười: "Chuyện gì kể chúng tôi nghe."
Tâm trạng đang vui, Tuệ Hoa lòng trở nên buồn bực, mắt nhìn qua lại rồi dừng ở một người bưng ruợu.
Lúc này, Tư Duệ đang nhìn đến vô tình chạm mắt với Tuệ Hoa.
Cô ta ngoắc tay với cô, Tư Duệ biết ý của vị tiểu thư đó, nhưng nhìn lại quanh đó toàn người quen lại chút ngập ngừng, rồi nhìn xung quanh tìm người giúp đỡ.
Những người bưng ruợu đều bận hết, nhìn lại vị tiểu thư đó sắc mặt không tốt, trong lòng lo sợ làm phật lòng.
Nửa muốn đi, nửa lại sợ, sau vài giây Tư Duệ mím môi, đầu cúi xuống đi sang chổ Tư Thần.
Tư Duệ đi đến cuối hồ bơi, một vị tiểu thư bước lùi ra sau, Tư Duệ để tránh đυ.ng cô tiểu thư đó vô tình bước thụt chân, một tiếng "tủm" vang lên, tất cả người có mặt ở buổi tiệc đều chú ý đến.