Lục Đại Thiếu Gia Cưng Sủng

Chương 28



Lúc sau, Tư Duệ thức giấc, cảm giác kì lạ của cơ thể âm vang bên não, cơ thể vừa mát vừa nhột chẳng mãnh vãi quấn thân, nhớ đến hành động đêm hôm qua, cô sửng sờ vài giây nhưng không tin nỗi vào mắt, nhưng thể tin nổi vậy mà cô và thiếu gia đã xảy ra chuyện ấy, thật không thể tin được.

Không tin được.

Đầu óc rói như tơ vò, cơ thể nặng trĩu mệt nhọc không biết phải làm sao, Tư Duệ cứ mãi nằm đó dằn co với lí trí.

Cửa phòng vệ sinh mở ra, Tư Duệ kinh hoàng liền kéo chăn chùm kính mình lại.

Lục Tư Thần từ phòng tắm ra, trên người mặt đồ thoải mái, nhìn đến phía giường thấy cô đã thức giấc, mà vẫn giã vờ nằm đó, ánh mắt vô thức nhìn đến vệt màu hồng tươi kia, trong lòng có phần tự trách.

Anh đi đến đầu giường, nói nhỏ vừa vặn cã hai nghe: "Thức rồi phải thay đồ tắm rửa."
Tư Duệ nằm trong chăn, vừa ngượng ngùng vừa run sợ.

Tư Thần nói tiếp: "Chuyện tối hôm qua..."

Tư Duệ mím môi.

Tư Thần:"...Là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."

Tư Duệ không cử động, Tư Thần kiên trì nói tiếp: "Không cần phải sợ, tôi sẽ chịu trách nhiệm cả đời cho em."

Tư Duệ lúc này mới kéo chăn xuống nữa mặt lén nhìn ra.

"Tắm rửa đi ăn sáng đi."

Tư Duệ ngập ngừng nói:"Đồ của tôi..."

"Đã để sẳn trong phòng tắm rồi."

"....Cậu có thể ra ngoài không, tôi.."

"Được, mau lên đấy."

"Ừm."

Lục Tư Thần mở cửa ra, mấy người bên ngoài đang chụm đầu lại bất ngờ dựt người lên.

Họ hoảng hốt thốt lên: "Thiếu, thiếu gia..."

Tư Duệ bên trong nghe tiếng của mấy người đó càng thêm xấu hồ, vùi đầu vào chăn, đợi một lúc khi bên ngoài yên tĩnh mới dám bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Nơi văn phòng làm việc trong biệt thự.

"Nói, ai làm?"

Tư Thần ngồi trên bàn, tất cả người hầu đứng hàng ngang đối diện, đầu cúi xuống sợ hãi.

"Câm hết rồi à?" Tư Thần quát: "Còn không nói."

Ai nấy đều run cầm cập, trong lòng khó thoát khỏi chuyện này, nhìn sắc mắt của anh hiện tại cũng không có can đảm đứng ra thừa nhận.

Lục Tư Thần không kiên nhẫn, giọng thấp đầy giận giữ: "Không nói đúng không, bắt đầu từ ngày mai, tất cả cút đi hết đi."

Bọn họ nhìn nhau, mồ hôi lạnh nhể nhãi, có người sợ đến khóc lên tiếng, vài giây sau có người đủ cản đảm bước ra thừa nhận: "Là tôi."

Lục Tư Thần nhìn người đó, ánh mắt đỏ sọc giận giữ, vụt cuốn sách trên bàn mạnh xuống, ai nấy đều một phen kinh hãi.

"Khi nào đến lượt các cô to gan như thế? Dám bày mưu với tôi, tôi cho các cô ở sung sướиɠ quá rồi ngang tàn đúng không? Mai dọn đồ cút về chổ các người đi."
"Đừng mà thiếu gia." bọn họ quỳ rạp xuống: "Cậu đừng làm thế mà, do chúng tôi ngu ngốc, do chúng tôi dại dột, cậu tha thứ cho chúng tôi một lần đi mà, tôi không dám nữa, có đánh chết tôi cũng không dám nữa."

"Đúng thế, đúng thế, xin cậu đấy."

"Cậu đừng đuổi chúng tôi đi mà, tôi van xin cậu."

"Cũng vì tôi quá lo sợ thôi."

Bọn họ gật gù chung ý kiến: Đúng vậy, đúng vậy."

Người kia sụt sịt nói: "Tôi sợ, nếu không làm sẽ không kịp nữa."

"Cái mạng này của chúng tôi là do dì ấy cứu, tôi không thể để con gái của dì phải chịu thêm uất ức nữa."

"Nếu làm như thế? Con bé sẽ không bị người ta kho dễ bắt nạt nữa."

Giọng cô ta tha thiết: "Thiếu gia, cậu cũng hiểu cho chúng tôi mà đúng không?"

Lục Tư Thần hít một hơi sâu, đều đều nói: "Chẳng phải tôi đang bảo vệ cô ấy, xung quanh tôi còn rất nhiều người rình rập, các cô nghỉ làm thể sẽ tốt hơn sao?"

"..."

"Thiếu gia." Tư Duệ vừa mở cửa ra, tay còn đặt trên tay nắm cửa, ngơ ngác nhìn vào.

"Chuyện gì thế ạ? Sao các chị lại quỳ thế kia?"

Bọn họ liền quay người tránh né Tư Duệ, lén lau đi nước mắt.

Thấy cô, Tư Thần không tài nào tiếp tục nỗi giận, thuở dài một hơi, thấp giọng nói: "Các người ra ngoài đi."

Bọn họ lật đật ngồi dậy, cúi đầu đi ra, Tư Duệ tránh sang một bên chưa kịp hiểu chuyện gì liền nắm lấy tay Vân Quyên lại hỏi: "Chị, chuyện gì thế?"

Vân Quyên vổ tay Tư Duệ, mỉm cười lắc đầu rồi rời đi.

Bọn họ đi hết, cô mới nhìn vào trong, vẽ mặt Tư Thần muộn phiền lo lắng, cô như hiểu ra được đôi chút rồi chậm rãi bước vào.

"Thiếu gia."

Lục Tư Thần nhanh lấy lại bình tĩnh, nói: "Sao thế?"

"Chuyện đó...chuyện đó không cần cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đâu."

Tư Thần khó hiểu: "Sao?"

Tư Duệ im lặng, cô vốn hiểu rõ bản thân và anh có địa vị khác nhau, nếu thật sự anh chịu trách nhiệm sẽ như thế nào? Sẽ cưới cô làm Lục thiếu phu nhân?

Chuyện đó cô không dám mơ ước hay suy diễn, vì đối với anh, cô luôn tự ti với thân phận của mình, nó so với anh quá trên lệch.

Cho dù anh giữ cô lại bên mình, hứa sẽ chịu trách nhiệm, không thể cười thì chỉ có thể làʍ t̠ìиɦ nhân không danh không phận.

Rồi tới lúc anh kết hôn với cô tiểu thư khác, thì lúc đó cô sẽ ra sao?

Anh sẽ đưa cô đến một nơi nào đó cách xa bọn họ, chu cấp cho cô một khoảng tiền lớn đủ để ăn sung mặc sướиɠ cả đời không hết, nếu là vậy, tự hỏi, mối quan hệ của hai người là gì?

Tất cả đều đó chẳng có gì tốt đẹp, hiện giờ có phải tốt hơn không.

Tư Duệ giọng căng thẳng: "Chuyện đó là ngoài ý muốn, nên không cần thiếu gia chịu trách nhiệm với tôi đâu."

Tư Duệ mĩm cười, trong lòng ứa nước mắt: "Dù sao, cả hai lúc đó đều không nhận thức, thì chẳng phải lỗi do ai, nếu nói sai thì cả hai đều là người sai, đúng chứ?"

Cô nghiêm túc nói: "Quên nó đi, quên nó một cách triệu để đi."

Lục Tư Thần không nói, anh suy nghỉ về lời nói của cô trong lòng rất khó chịu, nhưng dù sao đó có lẽ là đều tốt nhất hiện tại.

"Được, nếu em muốn quên tôi sẽ quên, nhưng nếu em chịu trách nhiệm tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm với em."

"Được."

Tư Thần nhìn cô, trong lòng chua xót, anh thầm nghỉ "Nhất định, một ngày nào đó, anh sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, kể cả em có cần hay không."

Rời khỏi văn phòng, Tư Duệ quay về phòng mình, ngồi co ro trên góc giường.

Trời mau chóng trôi qua, mới thôi đã bắt đầu ngã bóng.

Việt Hòa trong xe bước ra, cúi người cột lại dây giày rồi đi đến sách vali cho Tư Thần.

Những người hầu đứng đó tiển anh, nhưng vì chuyện cũ mà còn tội lỗi, họ cúi đầu chẳng niềm nở như trước.

Để đồ lên xe, Tư Thần quay vào trong đảo mắt một lượt, bắt gặp hình ảnh Tư Duệ phía trong nhìn ra, lòng anh động lại mấy giây, sau đó quay qua nhìn bọn người hầu.

"Chăm sóc tốt cho Tư Duệ, có chuyện gì gấp thông báo cho tôi."

Vân Quyên nói: "Vâng, thiếu gia."

Tư Duệ phía trong, mắt luôn dõi theo anh, đợi đến khi chiếc xe rời khỏi, đôi chân mới vô thức bước ra phía trước một bước, chỉ đúng một bước, rồi lặng lẽ dõi theo.