Lục Đại Thiếu Gia Cưng Sủng

Chương 4: Cứu Tôi Với



“Im lặng”

Một bàn tay to lớn từ phía sau bịt chặt lấy miệng Tư Duệ, tay còn lại dễ dàng khoá hai tay cô lại rồi kéo về phía sau, cũng là lúc đèn phòng bất ngờ bật lên sau tiếng mở cửa ấy.

Nước mắt Tư Duệ chảy xuống trong sự sợ hãi, tay người nọ dùng sức bịt chặt miệng vì sợ phát ra tiếng, nhưng sức lực kiên dè.

Họ đang ngồi dưới một cái bàn, giống như là bàn làm việc trong văn phòng công ty.

Chiếc bàn phía ngoài được điêu khắc hình con phượng đang bay, có vài ba lỗ nhỏ làm kiểu dáng, từ đó cô có thể nhìn ra, người đàn ông trên mặt có một vết sẹo đang đi vào tìm kiếm xung quanh.

Người phía sau, lúc này bất ngờ nói nhỏ vào tai cô: “Lên tiếng là chết.”

Câu nói ấy khiến cô có cảm giác vừa sợ lại vừa an tâm.

Cô nghĩ người phía sau đang bảo vệ mình, cảm giác được bản thân đang được bảo vệ mà sâu tận trong thâm tâm có đôi xíu sự an toàn.

Lưng Tư Duệ áp sát với ngực người đó, cô nghe cảm nhận rõ tiếng tiếng tim đập, từng hơi thuở của hắn, một mùi hương nhàn nhạt chạy sọc qua mũi.

Thật sự trong tình cảnh thập tử nhất sinh này cô lại muốn nhắm mắt lại, mặc kệ cho mọi chuyện.

Mắt phát giác người đàn ông đó đang đi đến chổ này, người cô càng co rút ra phía sau.

Trong giây phút sắp phát hiện, bên ngoài phát lên một tiếng động lớn, làm kinh động cả căn biệt thự, Tư Duệ cũng bị tiếng động làm cho hú vía, cũng mai người phía sau đã nhanh chóng giữ chặt cô lại.

Mấy người đó chạy ra ngoài, còn vọng lại tiếng nói: “Chuyện má gì vậy?” Sau đó từ từ nhỏ lại rồi mất hút.

Tư Duệ thở dài một tiếng, cảm nhận người kia đã buông lỏng mình ra, cô nhanh tay quay lại bắt được góc áo của hắn, khẩn trương nói: “Khoan đã, dẫn tôi theo với, tôi bị bắt cóc, họ sắp giết tôi rồi.”

Vừa nói nước mắt vừa rơi lã tã, tuy người trước mặt không biết người tốt kẻ xấu, nhưng sau việc vừa rồi, cô có một tí hy vọng người này có thể đáng tin cậy.

Tuy nói bỏ chốn nhưng cô biết, bản thân cũng không thể thoát khỏi cái nơi địa ngục này, nhưng thà có một chút mơ tưởng nhỏ còn đở hơn là ngồi một chỗ chờ đợi.

Dù gì cũng chết, bị họ bắt gặp thì chết sớm một chút, đở phải chịu đau đớn nhiều.

Trong bóng tối hắn nhìn cô, đôi mài khẽ nhíu lại, không quan tâm đến gạt tay cô ra.

Tư Duệ trong giấy phút ấy lại ham sống, hai tay nhanh chóng bắt lấy chân của hắn nài nỉ: “Cầu xin anh, tôi chưa muốn chết, tôi không muốn chết, chỉ cần anh giúp tôi thoát khỏi tôi dùng cả đời báo đáp... Anh đừng bỏ tôi lại, cầu xin anh đấy... Cứu tôi với.”

Thấy hắn cứ im lặng Tư Duệ càng sợ hãi van lạy, tiếp tục nài nỉ van xin như con cún đang cầu sự thương hại của người chủ đang sắp bỏ nó: “Cầu xin anh, cuộc sống của tôi đã quá khốn khổ rồi, làm ơn cho tôi đi với, thoát khỏi chổ này tôi không làm phiền anh nữa, giúp giùm tôi với, xin anh, xin anh đấy.”

Khoang họng khô khốc, cô gắng nói thành tiếng, thành câu.

Hắn nghe xong “chậc” một tiếng rồi nhìn ra phía cửa, không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ là sau khi cô ra sức van xin ấy hắn cũng hạ lòng mà dắt cô theo.

Hắn lạnh lùng một tiếng: “Đi.”

Tư Duệ vui mừng nhanh chân đứng dậy: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh.”

Hắn nắm tay Tư Duệ nhanh chóng đi ra ban công, hắn để tay lên vành tai ấn nút gì đó rồi ngồi sụp xuống, cô theo hắn mà ngồi theo, cơ thể thu nhỏ lại sau lưng hắn.

Hai tên canh cửa nhìn nhau, đi đến nói chuyện với hai tên đang đi lanh quanh kia nói gì đó, bốn người đi vào một góc tối, một lúc sau chỉ còn hai người đi ra, quan sát một lượt xung quanh, rồi nhấn cái nút ở vành tay, tiếng nói thu qua cái nút của hắn.

“Đã giải quyết xong rồi.”



Cô không nghe rõ bên kia nói gì, chỉ nghe hắn “ừm” một tiếng rồi kéo cô đứng lên rời đi đến lang can, hắn tháo đôi bao tay da của mình đưa cho cô: “Mang vào.”

Tuy không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng trong tình cảnh mạng sống phụ thuộc vào hắn, cô không ý kiến, Tư Duệ không hỏi mà chỉ làm theo, hắn lấy sợi dây bằng nữa ngón tay trỏ, buột vào thành lang can, sau rồi quắn chặt cổ tay cô.

“Nếu muốn sống ra khỏi nơi này thì im miệng, cô lên tiếng kinh động đến bọn họ, tôi cũng không cứu cô nỗi.”

Giọng Tư Duệ quyết tâm nói, giọng điệu có phần rung rung: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”

“Đến đây đở người.”

Tư Duệ quay qua: “Hã?“. Ngôn Tình Hài

Không thấy hắn trả lời, cô nhận ra thì ra không phải nói với cô mà là người đang kết nối thiết bị với hắn.

Xong, hắn quay qua nói với cô: “Nhảy xuống đi.”

“Nhảy?”

“Nhảy đi, không chết đâu.”

Tư Duệ nhìn xuống, mím chặt môi, hít một hơi sâu, sau đó không chần chừ nhảy xuống.

Cô nhắm mắt để cơ thể rơi tự do, một giây sau cơ thể được bắt lấy, cô mới hoàng hồn mở mắt ra, trước mắt là một người đàn ông xa lạ, đang dùng ánh mắt kì quái nhìn xuống, nhưng vì nghĩ đến lời của người kia nên cô tự bịt miệng bản thân lại.

Tên đó thả cô xuống, Tư Duệ nhìn lên ban công, người kia đang dùng dây quấn lấy tay mình, giây sau đó đã nhảy xuống, Tư Duệ liền đi đến núp sau lưng, còn hắn thì chẳng thèm để ý.

Người kia nói: “Bên tường có cầu thang, bên ngoài đã có xe đợi sẳn.”

“Ừm.” Hắn bổ sung: “Cẩn thận.” Rồi quay lại nắm chặt tay cô chạy đi.

Đúng như tên kia nói, có một cái cầu thang để sẳn, hắn kéo ra rồi bắt lên tường, xong xuôi hắn dạt ra nhường cô đi qua trước, sau cùng hắn nhanh chóng đi tiếp theo, đang luống cuống tìm đường xuống thì phía sau đã có cánh tay giữ qua eo, cô chưa kịp phản ứng thì bản thân đã bị kéo xuống, tiếp đất thành công, hắn nắm chặt tay cô chạy thẳng đến hướng ngược lại, đôi chân đã chày xước thấm tận xương, chạy dưới nền trời lạnh khiến nó như muốn tê dại tàn phế.

Đến ngã rẽ, hai người bọc qua rồi dừng lại, Tư Duệ phía sau những bước chân bất giác dừng theo, còn nghe một tiếng thuở hắc ra của hắn.

Tư Duệ nhìn lên phía trước đã có hai ba người vội chạy đến, cứ nghỉ họ đã đuổi đến cô sợ hãi nép sau lưng hắn, còn hắn cứ bình đạm mà đứng đó, bọn họ chạy đến trạng thái rất lo lắng quay quanh hắn: “Vẩn ổn chứ?”

“Anh có bị thương đâu không?”

Hắn đáp: “Không sao.”

Tư Duệ mới nhận ra là người của hắn, khiến cô yên tâm hơn bất cứ lúc nào.

Nhìn lại bản thân, Tư Duệ thấy bản thân là người dư thừa, thế giới của cô và họ khác xa nhau, nhìn sự quan tâm đó mà trong lòng nghèn nghẹn, không hiểu trong lòng đang mong chờ chuyện gì mà lại rất não nề, sống mũi cay cay, cố hít một hơi rồi lặng lẽ quay đi, bầu trời vẫn còn tối mịch, gió đêm cứ thay phiên thỏi qua thấm vào da thịt, cô tự ôm lấy bản thân vô định bước những bước chân khập khuyễn bước về phía trước.

“Này!”

“...”

“Cô định quay lại chổ đó sau?”

Tư Duệ ngước nhìn làng đường phía trước, nhận thức được việc mình đang đi về hướng đó, cô hốt hoảng quay người lại: “Tôi quên, tôi, tôi quên mất.”



Bước chân vội vàng bất chéo vào nhau té ra phía trước, cơ thể như mất hết sức lực, cô chỉ biết ngồi khóc trong tức tởi.

Nước mắt làm tầm nhìn nhoè đi, cô vẹt đi nước động trong mí mắt, lại xuất hiện mũi giày đen bóng loá đã dính bùn, cô ngước lên nhìn, hắn không biết từ lúc nào đã đứng khoảng cách rất gần đang cúi đầu nhìn cái bộ dáng chỉ diễn tả bằng bốn từ “Thảm thương, thảm hại” này.

“Không đứng lên?”

“...”

“Định nằm đó hoài sau? Thích à?”

Tư Duệ: “Không có.”

“Không có thì đứng lên đi.”

Tư Duệ mím môi nói: “Đau.”

“Gì?”

Lúc này, mới quan sát kỉ cô gái đó dưới ánh đèn đường, mặt mài len lút, tóc ngang vai lưa thưa chổ ngắn chổ dài, ánh mắt đỏ hoe ngắm đầy nước, nhìn qua cũng khiến người ta tiếc thương.

Tư Duệ không biết từ đâu có dũng khí gào lớn với người vừa cứu mình: “Gì mà gì, chân đau không đứng được.”

Hắn nhìn phía sau chân cô, vết bầm vết xước ứa máu chi chít khắp chân, anh “chậc” một tiếng, không ngại ngồi xuống đở người cô: “Họ hành hạ cô đến thế sau?”

Tư Duệ lắc đầu.

Hắn đở cô đứng dậy, Tư Duệ trụ được đứng thẳng người lên, thấy thế hắn buông cô ra, người cô như thân cây chốc gốc, vừa buông đã bập bênh muốn ngã, chỉ biết nhắm mắt chờ đợi cái đau điếng phía trước, nhưng bàn tay ấy lại một lần nữa nhanh chóng đỡ lấy cô, tay còn lại luồng xuống chân bế bỏng cô lên rồi quay đi lại chiếc xe cùng những người đang đợi kia, ghét bỏ nói: “Phiền phức.”

Tư Duệ sức cùng lực kiệt chỉ biết dụi mặt vào ngực của hắn, mặc cho hắn muốn bế cô đi đâu hay muốn làm gì.

Để cô vào xe, hẳn vòng sang ngồi ghế bên kia, chiếc xe mau chóng lăn ra làng đường rồi vụt đi.

Trên xe, Tư Duệ ngồi rút mình vào cạnh cửa xe, còn hắn cầm lấy loptop của người ngồi ghế trước đưa xuống, hắn tháo máy truyền thanh trên vành tai để sang một bên, rồi mở loptop lên thao tác gì đó trong rất chăm chú.

Tư Duệ nhìn qua hắn, một lúc sau đó thiếp đi khi nào không hay, hắn sau một hồi mới để ý sự hiện diện của cô, thấy cô rút người ngủ say, thân hình gầy ốm, viết bầm đầy người, quần áo lắm lem bùn đất rách rới nhìu chỗ, anh cởi áo ngoài của mình ra rồi đắp lên người cô, trong cơn ngủ say cảm nhận được sự ấm áp của chiếc áo, cô thu người hơn để ủ ấm, nhất là đôi chân gầy guộc, hắn thấy thế liền nói người phía trước: “Đưa cho tôi muốn áo khoác.”

Người kia liền đưa áo khoác của mình qua, hắn cầm lấy rồi đắp xuống chân cho cô.

Tư Duệ mới hoàn toàn ngủ ngon giấc.

Người kia thấy hắn đâu ra một cô gái lạ, lúc đầu giờ vẫn không có cơ hội hỏi, nên giờ hỏi luôn: “Cô gái đó là ai thế? Đó giờ em chưa thấy.”

Hắn không mấy cảm xúc, giọng trầm nói: “Người cần giúp nên giúp thôi.”

Người kia muốn hỏi như thấy hắn không có tâm trạng trả lời lời nên không dám hỏi thêm.

Tầm khoảng nửa tiếng, chiếc xe dừng trước một cỗng biệt thự, thì trời cũng bắt đầu sáng, trước cửa có mấy người hầu quét rác, thấy chiếc xe của hắn, liền nhanh chóng đi đến mở cổng.

Chiếc xe lái bài đậu trước sân căn biệt thự, hắn lúc này mới đóng loptop lại, đưa cho người ghế trước rồi xuống xe, những người hầ thấy hắn đều cúi người cung kính: “Lục thiếu gia!”

Hắn gật đầu “ừm” một tiếng, rồi quay nhìn lại chiếc xe: “Trong xe có một cô gái, chăm sóc cô ấy chu đáo.”

Người hầu kia “vâng” một tiếng, hắn không nói gì thêm rồi đi vào trong.