Sau khi ăn mì, Tư Duệ rửa tô rồi về phòng, đến tủ đầu giường kéo ra lấy một quyển tập và cây viết, bắt đầu nắn nót từ chữ cái, có những chữ đơn gian ghép từ hai chữ cái, cô liên tục viết đi viết lại nhiều lần, đến khi mặt trời loá dạng, chiếu sáng từng ngóc ngách con phố.
Tư Duệ đặt viết xuống thay đồng phục của người hầu rồi xuống nhà, đã thấy mọi người chia ra dẹp dọn, cô đi đến chỗ Vân Quyên: “Chị, thiếu gia nói mua cho cậu ấy một khung ảnh 17x25” Tư Duệ ngập ngừng nói tiếp: “17 x 25, hình như là cỡ đó.”
“Chị biết rồi.”
Vân Quyên bất ngờ quay lại: “Hay em đi với chị đi, từ lúc về đây em chưa ra ngoài bao giờ, bây giờ đi giải toả một chút.”
Tư Duệ cũng muốn biết những nơi nhộn nhịp sẽ có những gì? Cô cũng muốn biết nơi buôn bán đó như thế nào? Khi nghe Vân Quyên nói cô liền đồng ý, sau đó về phòng thay đồ.
Khung cảnh thành phố vào sáng thật trong lành, tiếng nói nhộn nhịp của quán lề đường, cửa hàng tiện dụng vang lên, những tiếng phát thanh giới thiệu hành hoá được bật với dung lượng lớn, người già tập chung ngồi dưới gốc cây to có hàng ghế đá trò chuyện, tiếng người bắt chuyện nói với nhau rom rã, khung cảnh tràn đầy sức sống.
Mất không mấy phút chiếc xe đậu trước siêu thị, Tư Duệ và Vân Quyên đi vào trong, lần đầu đi chốn đông người khiến cô lo lắng, tầm mắt không chú ý là va chạm phải người khác, Tư Duệ gật đầu xin lỗi lia lịa: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”
Vân Quyên nghe tiếng cô, quay lại nhìn, chỉ thấy cô cúi đầu xin lỗi nhưng chẳng thấy ai ở đó, cô đi đến nắm tay Tư Duệ: “Sau thế?”
Nhìn lên chẳng thấy người kia đâu, cô khẽ nói: “Em đi đụng chúng người ta.”
Vân Quyên nhìn xung quanh, ai nấy đều lo chuyện của bọn họ mà chẳng để ý đến, sau đó nhìn Tư Duệ nắm tay cô đi.
“Được rồi, đi sát với chị sẽ không sao.”
Hai người ghé quày thực phẩm, Tư Duệ nấu ăn rất ngon, lúc trước tuy không được mua tận tay nhưng thực phẩm đều là do cô liệt kê rồi đưa người khác đi mua, Tư Duệ lựa chọn một lúc, xe đẩy cũng đầy, Vân Quyên đẩy xe đi tính tiền còn cô vẫn ở lại tiếp tục lựa thêm.
Đảo mắt một lượt, từ khe hở vừa quày hàng Tư Duệ kinh hoàng ngồi sụp xuống khi nhìn thấy những người phía trước đang ngó xung quanh đi đến.
Cô nhận ra họ là ai, là những tên côn đồn Cao gia nuôi, hai tay ôm chặt miệng sợ hãi, mắt nhìn qua Vân Quyên ở quày tính tiền, hiện tại chỉ có hai người, nếu như bị họ bắt gặp không chỉ cô gặp chuyện mà Vân Quyên cũng bị liên lụy, suy nghĩ một lúc, Tư Duệ cúi người qua các quày hàng chạy vào trong, rồi rẽ qua quày gia dụng.
Phía sau vang lên tiếng thất thanh: “Nó kìa, con khốn đó ở kia.”
Nghe tiếng lớn của bọn họ, Tư Duệ sửng người lập tức chạy nhanh đi, mà đám người kia cũng chạy đuổi đến.
Cô chạy qua các quày hàng, thân người nhỏ nên kéo dài thời gian, khó để họ bắt gặp lại có thể chạy xa hơn, chạy một lúc cô không biết đã đến chổ nào, chỉ thấy một đường nhỏ xung quanh đều là bậc thang đi xuống.
Không suy nghĩ gì mà cô cấm đầu chạy xuống, sau một lúc chạy mỗi nhừ hai chân không thể chạy nổi nhưng vẫn chưa đến cuối đường, cố sức có thể để bước những bước thật nhanh đi.
Phía trước có đường cùng, khi gần đến nơi những tiếng bước chân phía đó dồn dập vang lên, Tư Duệ ngồi sụp xuống dựa lưng vào lang cang, thuở hồng hộc, cơ thể run rẩy.
Tiếng bước chân nhỏ dần, cảm nhận rõ những bước chân từ từ bước đến, từ từ càng lại gần, tim Tư Duệ đập lúc càng nhanh, một bóng đen che lấy cơ thể cô, Tư Duệ sợ hãi nhìn lên, chưa kịp la lên đã bị người đó ra sức bịt miệng.
“Thì ra con chó mày chốn ở đây, nhỏ con chạy nhanh phết đấy.”
Nước mắt Tư Duệ trào ra, cố sức vùng vẫy nhưng đã bị họ khoá chặt tay chân, có cựa mình cũng không được.
Bọn họ vác cô lên vai ra ngoài, bọn chúng đắc ý khoe mẻ tài năng của mình, Tư Duệ cố ngước người nhìn xung quanh để cầu cứu nhưng miệng cô bịt chặt chẳng thể thốt lên tiếng.
Cô cố gắng dùng lưỡi đẩy miếng vãi cột quanh miệng mình xuống, cũng mai họ không quá xiết nên cũng thành công, lúc đó mắt thấy phía trước chiếc xe hơi màu đen đậu lại, Lục Tư Thần lịch lãm từ trong xe bước xuống giữa hai người đang đứng hai bên, nhưng bắt được sợi dây cứu mạng, Tư Duệ ra sức hét lớn.
“Lục Thiếu gia, Thiếu gia, cứu tôi, cứu...”
Họ nhanh chóng bịt chặt miệng cô lại, chửi: “Con mẹ mày, còn nói nữa là tao khoét tét miệng mày đấy.”
Biết đã kinh động đến người khác, họ nhìn xung quanh rồi hành động nhanh hơn.
Tư Duệ khóc không thành tiếng, nước mắt như thác lũ lượt trào ra, cuộc sống của cô vừa mới khởi sắc lại phải tối tâm như trước rồi sao?
Để cô vào chiếc xe, xé một miếng vãi lớn bịt chặt lấy miệng cô hơn, sau đó hắn giơ tay tán một cú trời giáng xuống mặt cô, còn đe doạ: “Mày mà còn ầm ỉ, tao giết mày đấy.”
Tư Duệ ra sức lắc đầu, hắn thấy thế liền hài lòng, mạnh bạo đóng cửa xe.
Một lúc sau, chiếc xe vẫn không di chuyển, mà bên ngoài còn nghe tiếng ồn của sự gây gổ, kế đó còn có cã tiếng súng, Tư Duệ đau khổ nằm sụp xuống ghế ngồi.
Tiếng mở cửa vang lên, cô sợ không dám nhìn ra, nhắm mắt thật chặt chờ đợi những đều tồi tệ ấy.
“Bị sao thế này?”
Tiếng nói quen thuộc vang lên, Tư Duệ mở mắt nhìn ra, lòng vui sướng như vừa được người khác thả cho cái phao giữa dòng nước lũ, cô vui mừng gọi tên anh nhưng chẳng thành tiếng, tay chân bị chối chặt nên không thể ngồi dạy, còn bị lăng xuống, tuy đau nhưng không so được vui sướng hiện tại.
Lục Tư Thần cúi người vào xe kéo cô ngồi lên ghế, mở chối tay chân, người anh khựng lại vài giây rồi mới mở vãi bịt miệng Tư Duệ, thấy phần má in rõ dấu tay, càng một sưng lớn, anh nhíu mài hỏi: “Ai đánh?”
Tư Duệ nhìn anh, rồi nhìn ra phía ngoài, bọn họ bị người phía sau không chế, đoán ngầm là người của anh, ngẫm nghĩ lời kiêu cứu của cô lúc này cũng truyền được đến được tai anh.
Tuy vừa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cơ thể vẫn còn sợ hãi, giọng run nói: “Là tên có sẹo ở long mày.”
Lục Tư Thần nhìn ra bọn chúng, kéo tay cô đi ra ngoài, để Tư Duệ đối mặt với tên cô vừa diễn tả, giọng có phần nguy hiểm: “Là hắn?”
Khuôn mặt hun tợn đó nhìn đến nhưng rằng hắn thoát khỏi những người đó sẽ nhào đến giết cô ngay lập tức, Tư Duệ nghĩ đến mà rùng người, cô im lặng, tay kéo mép áo của anh rồi trốn sau tấm lưng vững chắc ấy.
Lục Tư Thần thấy hành động của cô nhìn qua, rồi nhìn người đang khoanh tay kia, nói tiếp: “Hiểu rồi chứ?”
Người đó nói:“Hiểu rồi.”
Lục Tư Thần quay người nắm lấy tay cô lại xe của mình, Tư Duệ ngơ người phút chốc đầu óc trống rỗng đi theo.
Mở cửa xe cho cô, rồi vòng qua ngồi ghế bên kia, Hoàng Cảnh Ân vội chạy đến rõ cửa xe.
“Anh đi đâu thế? còn cuộc hẹn mà.”
“Xin lỗi rồi hẹn lại lần sau đi, hợp đồng này tôi ký, Việt Hòa đến bệnh viện đi.”
Ngồi trong xe không khí im lặng, chẳng ai biết Lục Tư Thần muốn làm gì.
Không nhịn được mà muốn hỏi, nhưng nhìn mặt căng thẳng của anh, lại càng không dám hỏi.
Nhưng khi đến nơi mới biết, là anh đưa cô đến khám mặt đang sưng phù kia, nhưng lại không hiểu vết thương nhỏ thế này phải đến tận bệnh viện lớn khám? chẳng phải sức thuốc hoặc cứ để thế qua vài hôm là sẽ hết rồi? Nhưng nhận được sự quan tâm cho dù là bé nhỏ ấy, cũng khiến cô vui vẽ.
Trái đất thật bé, và hầu nhưng chỉ có một con đường đi hay sau mà lại gặp người không nên gặp, ông Kha, người mua cô với mục đích quỷ quái gì đó.
Tuy ông ta chưa thấy mặt cô, nhưng khi nghe người ta nhắc đến cũng khiến cô sợ hãi chui rút sau lưng Lục Tư Thần.
Thấy anh, giọng ông ta đầy mĩa mai: “Ui chao! Đây không phải Lục thiếu gia sau, hôm nay chạm mặt thật có duyên mà.”
Lục Tư Thần cười nhạt: “Trùng hợp thật, người không muốn gặp lại phải gặp, không biết cảm xúc nên vui hay buồn nữa.”
Ông ta cứng hàm, trong lòng nóng giận như ngoài mặt vẫn toả phong thái hoà hoãn: “Không biết Lục thiếu gia chúng ta nhiễm phải bệnh gì.”
Mắt ông ta liếc đến cô gái sau lưng anh, giọng mĩa mai: “Hay là dẫn gái đến nạo thai.”
Tư Duệ ngây người, sau đó ngước lên nhìn mái tóc đen huyền của anh.
Lục Tư Thần cười khẩy một cái, giọng khinh bỉ nói: “Đàn ông nào cũng có nhu cầu, nhưng cũng không đến nỗi tìm nơi để xả, kể cả có xả bừa dính thai, ông nghĩ tôi thiếu tiền nuôi một đứa bé với một người phụ nữ sau?”
Vừa nói, Lục Tư Thần vừa cởi áo vest, quay người lại đội lên đầu Tư Duệ, chẳng mãi mai để ý đến ông ta nắm tay Tư Duệ bước đi, dừng ngang ông ta, anh quay đầu nói nhỏ vào tai: “Chơi gái phải chừng mực, đừng có gái nào cũng chơi nhiễm bệnh không chữa được đâu.”
Ông ta giận run người, vò nát miếng giấy trên tay, hầm hực quay lại nhìn anh, sau đó dậm chân bỏ đi.
Tư Duệ trong bàn tay của Lục Tư Thần, bất giác môi nhếch lên một đường cong tươi tắn.
Dẫn cô đến phòng chờ, rồi dặn cô ngồi đó còn anh rời đi, mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà chẳng thấy anh quay lại lòng Tư Duệ bất an, suy nghĩ bản thân bị anh bỏ rơi, không đợi được mà kéo cửa đi tìm.
Cô đi khắp phòng bệnh, hỏi han từng người từng y tá bác sĩ, có ai thấy anh đâu không, câu trả lời đều không có, bất giác bản thân lại bị bỏ rơi, cô vừa khóc thút thít vừa đi, đến thang máy cô ngồi sụp xuống, người đi qua kẻ đi lại nhìn chằm lấy cô, có người dừng lại hỏi thăm rồi cũng rời đi.
Một lúc sau cô đứng dậy, thất thần bước đi lên sân thượng, đứng đó nhìn ra xa không gian mênh mông rộng lớn, thật khiến lòng thanh thản, nhưng thanh thản một cách muốn theo làn gió bay đi, cô nhìn xuống dưới, xe cộ, con người chi chít nhỏ bé.
Một chân đặt qua cái chết, bất giác có bàn tay ai đó từ bên sự sống kéo cô lại, ôm chặt cô vào lòng, hơi thuở từ phía lòng ngực người đó rất nhanh, cơ thể run như đang sợ hãi.
“Em đang làm gì thế, ai cho em lên đây, ai cho em cái hành động ngu ngốc đó.”
Nghe tiếng của anh, cô khóc một lớn: “Tôi tưởng thiếu gia bỏ tôi rồi?” tôi không còn chổ về nữa, ngoài kia bao nhiêu người muốn bắt tôi, tôi không còn đường đi nữa rồi.”
Kí ức ngày hôm nay, khiến tâm trí cô ám ảnh mãi, nghỉ rằng bản thân đã thoát khỏi nơi đó, nhưng nơi đó lại không buông tha cho cô.
“Ở lại đây, anh không bỏ em, ở lại đây anh sẽ bảo vệ em, không cho ai ức hiếp em nữa.”
Tư Duệ dang tay ôm chắt lấy Tư Thần: “Thiếu gia đừng ghét bỏ tôi, tôi sẽ ngoan, sẽ nghe lời, an phận làm người hầu, cậu đừng bỏ tôi, cậu bỏ tôi, tôi chỉ có thể chết mà thôi.”
Có lẽ cả thế giới đều là người trước mặt, không còn họ như mất cả thế giới, mất hết rồi thì chẳng còn luyến tiếc sự sống.