Lục Dư Thành Mến Du Tích - Bàn Bàn Quất

Chương 13: Chuyến đi chơi đầu tiên cùng nhau



Du Tích ngồi cùng Trần Chi Tâm trên ghế dài cạnh hồ nước nhân tạo trong trường, nghe cô liên tục thở dài, Chi Tâm rốt cuộc không nhịn được nữa mở miệng nói: "Cậu đừng thở dài nữa, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Giọng điệu của Du Tích có chút thận trọng: "Lục Dư Thành đối với tớ thật sự quá tốt. Tớ và anh ấy không phải là cái gì của nhau cả, dù sao thì chúng tới cũng chỉ là bạn giường mà thôi."

Cô lại thở dài nói tiếp: "Mối quan hệ này có thể kéo dài được bao lâu, chắc là lúc cảm thấy mệt mỏi thì sẽ kết thúc, đúng không? Nhưng tớ lại cảm thấy có chút không muốn, có vẻ như tớ đã quen với chuyện có anh ấy ở bên cạnh. Khi ở cùng với anh ấy, tớ cảm thấy hạnh phúc như được trở về lúc còn nhỏ vậy."

Du Tích cúi người nằm trên đùi của Chi Tâm, cô nàng cúi đầu nhìn Du Tích: "Cậu đây là đang yêu.....Lần trước bạn cùng phòng của tớ gọi nói cậu cùng Lưu Kiệt Bành lôi kéo nhau ở trước lớp học, tớ nghe vậy lập tức gọi cho Lục Dư Thành, anh ấy nghe thấy thế liền nổi giận."

Chi Tâm chỉ tay vào trán của Du Tích: "Không sao, hai người các cậu cứ dây dưa đi, tớ xem ai sẽ nhịn không được mà bầy mưu hành động. Quan tâm bạn giường hay không bạn giường làm gì, anh ấy chính là thích cậu đó."

Cái từ thích này đối với Du Tích mà nói, có lẽ chỉ là viển vông.

Gió chiều đưa hơi nước đọng trên mặt hồ, Du Tích nhìn bạn tốt của mình đang vuốt đầu tóc bị rối loạn ra sau tai, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: "Tớ làm sao dám tin tưởng đây...."

Lục Dư Thành phát hiện Du Tích có tâm sự nặng nề, đôi khi đang tán gẫu với hắn thì không hiểu sao cô đột nhiên lại không tập trung, hắn một lần nữa ngắm nhìn đôi mắt của thiếu nữ mang theo vẻ mờ mịt, Lục Dư Thành bất đắc dĩ gãi đầu: "Em muốn đi chơi không? Đi Hàng Châu thư giãn."

"Hả? Khi nào thì đi?"

"Cuối tuần này đi."

"Cuối tuần có nhiều người không ạ?"

"Chắc cũng nhiều, nhưng không sao đâu, anh chỉ muốn đưa em ra ngoài đi dạo cho thoải mái một chút."



"Vậy được ạ."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lục Dư Thành lập tức mua vé xe, Du Tích nằm dài lên khăn trải bàn nhìn người đàn ông đang nghiêm túc sắp xếp mọi thứ, hắn đưa máy tính sang cho cô xem: "Em nhìn xem, em thích loại homestay nào?"

Du Tích thu hồi tầm mắt đang lướt trên người đàn ông, nhìn vào máy tính, thấy trong đó có một chỗ có rạp chiếu phim hai tầng màu hồng phấn, trong lòng cô nhảy nhót: "Cái này ạ! Trong này còn có thể xem phim điện ảnh nha!".

Lục Dư Thành tưởng tượng đến cảnh mình đang ở trong đại dương màu hồng, khéo miệng khẽ co rút: "Được, nghe lời em."

Buổi tối thứ sáu đi đến ga xe lửa đông đúc, kiểm tra an ninh, lấy vé, vào trạm, đây là lần đầu tiên Du Tích cùng Lục Dư Thành đi du lịch, bàn tay nho nhỏ của thiếu nữ ngoan ngoãn bị Lục Dư Thành nắm lấy, cô giống như đứa trẻ được đi du xuân hết nhìn đông lại nhìn tây.

Trong lòng Lục Dư Thành mềm mại đến kỳ lạ, không biết vì sao lại cảm thấy có lỗi với cô, bề ngoài nhìn có vẻ ngây thơ chưa hiểu sự đời, nhưng thật ra trong lòng hắn đã biết hết mọi chuyện, nhưng hắn vẫn ngụy trang vẻ ngây thơ như chưa nhận ra việc gì, hắn muốn đem cô biến thành bảo bối nhỏ để bao bộc trong lòng bàn tay mà bảo vệ.

Lục Dư Thành đã biết điều đó từ rất lâu, từ đêm hôm đó cô vô tình ngã vào trong vòng tay của hắn, đến sáng hôm sau cô khóc lóc đòi một câu trả lời, đến lần đầu tiền được nếm trải hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ.

Dù như thế nào đi chăng nữa, hắn không thể để cô đi.

Hành trình dài hai giờ, Lục Dư Thành dựa vào ghế khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi, Du Tích nghiêng người về phía hắn, tựa đầu vào bả vai Lục Dư Thành học từ đơn trên điện thoại. Hai ngày trước mất hồn mất vía làm việc học tập của cô cũng trở nên chậm trễ. Cổ bị tóc của thiếu nữ cọ vào làm cho ngứa ngáy, Lục Dư Thành lựa chọn "tỉnh lại", mặt không biểu tình nhìn cô chăm chỉ ghi nhớ từ ngữ. Khi Du Tích đọc lại một từ đến lần thứ năm, hắn cuối cùng không nhịn được nữa lên tiếng: "Em là heo à?".

Thiếu nữ bị giật mình, động tác đột ngột ngẩng đầu thành công làm người đàn ông không kịp ngậm miệng lại cắn trúng đầu lưỡi, Lục Dư Thành đau đớn rít lên, Du Tích có chút sững sờ hỏi: "Anh có sao không..."

"Rất có sao." Không đợi Du Tích nói lời xin lỗi, hắn đã nghiêng đầu chặn miệng của cô. Khoang miệng lan tràn mùi máu tươi, Du Tích định đẩy hắn ra, nhưng tay lại bị hắn ấn ra sau đầu. Lục Dư Thành dùng lực mút hôn cô làm miệng vết thương càng thêm đau nhức, nhưng hắn cũng không muốn rời đi. Sau khi kết thúc nụ hôn có phần tự ngược thân này, hắn nâng cằm cô lên: "Như này mới là nhận lỗi."

Nhìn thiếu nữ tức giận giống như cá nóc. Khóe miệng Lục Dư Thành không nhịn được mà nhếch lên, hắn chọc chọc mặt Du Tích, hôn lên lỗ tai của cô.