Lực Hấp Dẫn

Chương 30



"Tiểu Khiết, đưa cho chị thuốc giải cảm."

Dương Khiết ban đầu còn có chút không muốn, Ngụy Tịnh quay đầu lo lắng nhìn cô một cái, cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đưa thuốc tới.

Ngụy Tịnh mở nắp giúp Nghiêm Liệt uống. Dương Khiết nhìn hai người như trong phim kiếm hiệp gắn bó tương giao, con ngươi đen kịt chuyển cũng không chuyển, biểu tình trên mặt giống như bị đóng băng.

Nghiêm Liệt bị đút thuốc giải cảm khó nuốt, vừa vào miệng liền bắt đầu ho khan, đầu óc như bị đâm một kích hiện ra ánh sáng, lập tức có thể tự mình ngồi thẳng.

"Chị có khỏe không?" Ngụy Tịnh tiếp tục ân cần hỏi.

Nghiêm Liệt đứng lên muốn đi, đứng hơi mạnh, lung lay, Ngụy Tịnh muốn đi đỡ cô, thấy cô lập tức ổn định thân thể, tay liền rụt trở lại, chỉ là hỏi:

"Nghiêm tiểu thư muốn tự mình lái xe trở về sao?"

"Ừ." Nghiêm Liệt tùy ý đáp, đưa lưng về phía Ngụy Tịnh, đi xuống bậc thang.

Chờ Nghiêm Liệt đi được mấy bước, mới nghe sau lưng Ngụy Tịnh nói: "Tôi đưa chị trở về."

Hoá ra Ngụy Tịnh có bằng lái, cái này cùng hình dáng nhỏ bé rất không tương xứng. Nghiêm Liệt vô lực ngồi vào ghế kế bên tài xế, nhìn Ngụy Tịnh thuần thục khởi động xe, vững vàng lái thì rõ ràng là quen tay, cô cảm thấy mình nên hỏi chút gì.

Chẳng qua, hỏi thì em ấy cũng sẽ không nói, cần gì phải mở miệng.

Ngụy Tịnh đưa Nghiêm Liệt về nhà, đỡ cô vào cửa, đưa cô đến ngồi lên sofa, lại đi phòng vệ sinh rửa mặt, xóa sạch bụi đất, lúc đi ra cầm khăn lông ướt dán lên trán Nghiêm Liệt giúp hạ nhiệt.

"Khá hơn chút nào không?"

Nghiêm Liệt chỉ nhìn Ngụy Tịnh, không nói gì.

Ngụy Tịnh lại cầm một cái khăn lông khác ra, thấm ướt giúp Nghiêm Liệt lau cổ và cánh tay.

"Em thường xuyên phục vụ bạn gái như vậy sao?" Trán Nghiêm Liệt cảm giác được khăn lông lạnh như băng, cảm giác choáng váng thoải mái hơn nhiều. Thoải mái hơn, đầu óc cũng hiện lên một ít suy nghĩ không muốn có. Vốn tưởng rằng Ngụy Tịnh sẽ kháng cự vấn đề riêng như vậy, không trả lời hoặc là nói sang chuyện khác, không nghĩ tới cô lại "Ừ" một tiếng, nói:

"Chị ấy thường xuyên uống rượu say, tôi sẽ giúp chị ấy như vậy."

"Là như vậy à." Nghiêm Liệt cười lạnh, tay cầm lấy khăn lông, "Em đã có bạn gái, tại sao còn đối tốt với tôi như vậy?"

Ánh mắt Ngụy Tịnh rơi trên mặt đất, bình tĩnh nói: "Tôi nợ Nghiêm tiểu thư tiền, Nghiêm tiểu thư không chỉ không bắt tôi trả lại, mà còn mang tôi đi chơi, không ngại làm bạn cùng tôi, so với tất cả những thứ Nghiêm tiểu thư làm vì tôi này, tôi cảm thấy điều tôi làm chỉ là một cái nhấc tay."

Rất khách khí kéo dài khoảng cách, để cho hết thảy mập mờ tồn tại trong lòng Nghiêm Liệt tức khắc biến mất không dấu vết. Nghiêm Liệt thấy mũi cay cay, khổ sở đến suýt chút nữa rơi lệ.

Cô cầm tay Ngụy Tịnh, cô đã sớm muốn làm như vậy:

"Em đều biết phải không?"

Cô dựa gần tới, biểu tình Ngụy Tịnh có chút hoảng hốt, lui về phía sau, lùi đến góc sofa.

"Nghiêm tiểu thư?"

Nghiêm Liệt nói: "Tôi không có bạn trai, lần trước người em nhìn thấy không phải bạn trai tôi. Tôi nói hắn là bạn trai chỉ vì muốn em nổi giận một chút, không nghĩ tới vậy mà có thể đến gần em. Tôi không phải vô duyên vô cớ đối tốt với em, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế? Hôm nay tôi đi trường học của em kỳ thực chính là muốn thử vận may, xem có thể gặp em hay không. Không nghĩ tới thật sự gặp... Tôi thừa nhận, tôi thích em, tôi làm tất cả những điều này chỉ vì muốn tiếp cận em."

Ngụy Tịnh ngửi thấy mùi thuốc trên người Nghiêm Liệt, hai người bọn họ quả thực cách quá gần.

"Tôi có bạn gái." Ngụy Tịnh lần nữa nhấn mạnh.

"Tôi không quan tâm."

Bả vai Ngụy Tịnh bị Nghiêm Liệt ngăn chặn, cô không nói lời nào cũng không nhìn Nghiêm Liệt, muốn giãy giụa đứng lên, Nghiêm Liệt liền hôn tới. Ngụy Tịnh quay đầu đi, Nghiêm Liệt hôn đến bên tai phải của cô. Nghiêm Liệt cảm giác được thân thể Ngụy Tịnh rõ ràng run rẩy một hồi, vai phải dùng sức thoát ra. Nghiêm Liệt trong lòng có chút buồn bực, dùng sức quay người Ngụy Tịnh lại, giữ mặt người kia, hôn lên.

Miệng Ngụy Tịnh gắt gao ngậm lại, cau mày chống tay trái lên tựa sofa, thân thể mượn lực đứng lên. Nghiêm Liệt cắn Ngụy Tịnh, giam cô trong lòng, Ngụy Tịnh thẳng người lên hướng về phía Nghiêm Liệt vung tới một cái tát.

"Chát" một tiếng vô cùng vang dội, Nghiêm Liệt bị đánh tỉnh táo, tất cả động tác đều ngừng lại. Cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xuất hiện dấu tay trên mặt mình trong đời.

Mặt Ngụy Tịnh đỏ bừng, tai càng là đỏ giống như muốn nhỏ máu. Ngực Ngụy Tịnh đang kịch liệt phập phồng, không nói bất kỳ lời nào, đứng dậy từ sofa, bước nhanh tới cửa xỏ giày liền đi.

Nghiêm Liệt che mặt sửng sờ. Bàn tay đánh đến thực vang, nhưng lại không đau. Ngụy Tịnh tức giận đến đôi mắt đều đỏ, nhưng lại không chịu thật sự dùng sức đánh Nghiêm Liệt. Mặc dù không đau, trên má lại là nóng bỏng. Người Nghiêm Liệt hoàn toàn mềm xuống, ngã trên sofa nhìn chằm chằm trần nhà.

Tại sao lại làm ra chuyện như vậy? Nghiêm Liệt không có cách nào thuyết phục mình, nhưng cô chính là rất muốn ôm muốn hôn Ngụy Tịnh, thậm chí là hiện tại, nghĩ đến bộ dáng kinh hoảng cùng hai tai đỏ bừng vừa nãy, Nghiêm Liệt cảm thấy kỳ thực mình cũng không làm sai.

Cô đã nghĩ thông suốt.

Cô thích Ngụy Tịnh, bất kể những thứ khác có như thế nào, thích, chính là chuyện như thế. Yêu thích khiến người có loại kích động, muốn thân cận, càng muốn có được. Cô có thể lừa dối toàn thế giới, nhưng không có cách nào lừa dối nội tâm chân thật nhất, lừa dối cảm xúc của mình.

...

Nghiêm Liệt không biết mình ngủ bao lâu, cuối cùng bị chuông điện thoại di động đánh thức.

Thời điểm cô có ý thức trước tiên liền cảm giác khát nước không chịu nổi, trong nhà tối đến cái gì cũng không nhìn thấy, điện thoại di động vẫn vang lên không ngừng khiến người phiền não. Nghiêm Liệt lảo đảo khó khăn chống đỡ thân thể mở đèn, vịn tường tìm tới điện thoại di động, nhìn thấy là Nhị phu nhân gọi tới, đầu càng đau. Cô tắt âm điện thoại rồi lại lần nữa ném trở về túi xách, giả vờ không nhìn thấy cuộc gọi tới.

Cô cảm thấy rất không thoải mái, thân thể từ trong ra ngoài đều hiện lên một loại chán ghét cùng mất sức.

Nằm dài trên giường, nhớ tới Ngụy Tịnh ở nhà đối diện, cô cũng có số điện thoại của Ngụy Tịnh, không bằng gọi điện thoại để em ấy qua chiếu cố mình một chút đi. Cái tâm tư này còn chưa nghĩ xong, Nghiêm Liệt bỗng nhiên nhớ lại chuyện lúc trước trên sofa mình cưỡng hôn Ngụy Tịnh, cuối cùng người ta rất sảng khoái cho mình một bạt tai liền đi... Còn chiếu cố cái quái gì đây!

Nghiêm Liệt co người, đem mình ôm lấy, ngay cả chăn cũng không có sức lực kéo qua đắp.

Ngủ đến tối cảm giác lạnh, mơ mơ màng màng sờ chăn, sờ nửa ngày mò tới một người, Nghiêm Liệt kinh hãi lập tức ngồi dậy.

"Thứ gì!"

"Mình đây." Chu Mật mở đèn, "Cậu kêu la cái gì, dọa chết mình rồi."

Nghiêm Liệt vẫn còn chưa hết hoảng hồn, kéo chăn vào ngực: "Sao cậu lại tới nhà mình?"

"Mình và Nhị phu nhân nhà cậu cùng đi." Chu Mật sờ trán Nghiêm Liệt, "Giống như lên cơn sốt, cậu xảy ra chuyện gì?"

Nghiêm Liệt ngẩn người, xuống giường: "Mẹ mình tới?"

"Ôi? Cậu còn bệnh, chớ lộn xộn đi." Chu Mật lại kéo cô trở về, nhỏ giọng nói, "Nhị phu nhân ở bên ngoài xem ti vi, tốt nhất cậu đừng đi ra ngoài. Là Nhị phu nhân gọi mình cùng đi, lúc tới mình nhìn bà ấy sắc mặt rất kém, rất bất mãn chuyện cậu không để ý tới bà ấy. Mình thấy cậu bất kể là bệnh thật hay giả bệnh đều nên nằm đi, ít nhất nằm đến khi Nhị phu nhân nhà cậu hết giận thì thôi."

Nghiêm Liệt nghĩ đến trước kia đúng là cô đưa cho Nhị phu nhân một tấm thẻ cửa dự phòng, "Hoan nghênh" bà tùy lúc đến. Cuộc sống riêng của Nghiêm Liệt rất kỉ luật, mẫu thân có thể tùy tiện đến thăm phòng bất cứ lúc nào, hoàn toàn không chột dạ.

Nhưng hiện tại xem ra, mẫu thân muốn tới thì tới cũng không thông báo một tiếng, lần này là Chu Mật bị mang tới, ai biết lần sau có thể hay không vừa tỉnh lại liền thấy Nhị phu nhân đang nằm bên cạnh mình nắm chặt tay mình chứ? Nhị phu nhân cũng sẽ không có cái gì ẩn tình nói chuyện, Nhị phu nhân là vạn năm sát khí mặt, có thể khiến người vừa tỉnh bị sợ hôn mê trở lại.

"Mình không phải là muốn để bà ấy lo lắng." Nghiêm Liệt cau mày xoay người, không muốn nói chuyện.

"Rắm, mình còn không rõ cậu sao? Nhìn cậu chính là đắm chìm trong thất tình như vậy không lấy lại sức được." Chu Mật nằm đến bên người Nghiêm Liệt, than thở, "Mình nói cậu nha, đừng làm chính mình quá mệt mỏi. Mình nghe người công ty nói có phải cậu làm việc rất nỗ lực không, cả ngày ở công ty tăng ca đem nhân viên công ty Nghiêm Trọng bị sợ không dám về nhà, cậu cần gì như vậy chứ? Thân thể mình thì chính mình đau lòng, nếu cậu cũng không lo lắng, ai quản cậu chứ?"

Nghiêm Liệt yên tĩnh nằm đó giống như nghe lời Chu Mật, nhưng chờ cô mở miệng Chu Mật liền biết kỳ thực Nghiêm Liệt một chữ cũng không nghe vào, hoàn toàn suy nghĩ chuyện của mình:

"Nếu như người cậu thích có bạn gái, cậu có tiếp tục theo đuổi không?"

Chu Mật trả lời cực kỳ nhanh chóng: "Phí lời, đương nhiên theo đuổi rồi! Chẳng qua cũng phải nhìn một chút tướng mạo cùng điều kiện của đối phương, giống như Hứa Tranh... Ai, không thể nói chị ta, nói một chút liền xui xẻo, dù sao thì hình dáng và gia thế giống chị ta đi, bất kể người ta có bạn trai bạn gái, có kết hôn hay là đã sinh con, chỉ cần nhìn vừa ý mới là quan trọng nhất. Chỉ cần ngươi tình ta nguyện, theo đuổi để đối phương lập tức chia tay!"

"Vậy nếu như ta tình ngươi không nguyện?" Nghiêm Liệt cảm thấy Chu Mật đúng là tam quan bất chính, nhưng cô chỉ muốn từ trên người Chu Mật lấy được một ít an ủi, tiếp tục buồn buồn nói.

"...Vậy thì thảm rồi, trên thế giới này đáng thương hơn so với lợi dụng lẫn nhau chính là một bên tình nguyện. Chẳng qua loại điều kiện giống như cậu này có ai không có mắt có thể không muốn đây? Đổi thành mình mình đều muốn! Cái họ Ngụy kia chắc chắn là mắt không nhìn được!"

Chu Mật càng nói càng tức giận, kéo Nghiêm Liệt nói, "Ai, không được thì lần tới cậu mạnh tay hơn. Mình nói nha, chính là hù dọa đối phương cái loại đó một chút, chúng ta là người văn minh không thể tới thật mạnh, nếu không cảnh sát thúc thúc cũng không đồng ý. Chỉ cần cậu cương quyết dọa sợ một lần, cô ta liền lộ ra bộ mặt thật. Đặc biệt là cái loại xử nữ ngây thơ chưa thấy qua cảnh tượng hoành tráng gì đó..."

"Vô dụng." Nghiêm Liệt cắt đứt, "Xử em gái cậu, đã nói rồi em ấy không phải xử nữ, người ta có bạn gái cậu hiểu không! Hôm nay mình cưỡng hôn em ấy, kết quả bị ăn một bạt tai."

Chu Mật lần này hoàn toàn ngây ngẩn, lôi kéo Nghiêm Liệt mặt đầy hưng phấn bát quái:

"Đệt! Cậu nói gì! Cậu cưỡng hôn cô ta? Nghiêm đại tiểu thư cậu thật đúng là được nha, cậu thật sự làm vậy? Kết quả bị ăn một bàn tay? Con bà nó đây là tình huống gì nha, cái họ Ngụy kia nhìn qua mềm oặt vậy mà có sức lực vậy sao! Tát cậu một cái sau đó thì sao? Cậu có tiếp tục cưỡng hôn không?"

Nghiêm Liệt muốn nói, hôn cái đầu cậu, nổi máu bát quái liền liều lĩnh không muốn sống nữa sao?

Kết quả nghiêng người nhìn thấy hoa tai to lóe sáng, Nhị phu nhân lâu không gặp từ tiệc rượu lần trước đang đứng ở cửa, mặt lạnh hỏi:

"Cái gì cưỡng hôn?"

Nghiêm Liệt mặt đều bị dọa tái mét, đại não sắp xếp ngay ngắn trong một giây.

Chu Mật cầm chặt tay Nghiêm Liệt một bộ chị em gái tình thâm nói:

"Cháu đang cùng Tiểu Liệt thảo luận phim truyền hình tối hôm qua giúp thư giãn đây ạ! Phim ảnh bây giờ quả thực quá không ra gì, động một chút là tới hôn môi cái gì, bị trẻ con nhìn thấy thì sao!"

Nghiêm Liệt khinh bỉ cô, Nhị phu nhân cũng mặt đầy nghiêm túc không trả lời Chu Mật, đi tới bên giường sờ trán Nghiêm Liệt:

"Vẫn còn hơi nóng, sao con lại không chú ý thân thể như vậy, trời nóng thì đừng một mình chạy ra ngoài. Con đi tìm trợ lý hỗ trợ một chút, có chuyện gì thì để trợ lý làm."

Nghiêm Liệt không thích nhất chính là cái gì trợ lý, bị người khác nhìn trộm chuyện riêng tư thì hỏng bét.

"Ngày mai mẹ bảo chú Phúc tới đón con về nhà, con về nhà ở mấy ngày." Nhị phu nhân đột nhiên hạ chỉ thị.

"Tại sao vậy, con ở bên ngoài rất tốt."

"Đừng già mồm, con nhìn con căn bản cũng không chiếu cố mình, mới ra ngoài ở bao lâu đã gầy nhiều như này. Ngoan, nghe lời mẹ, trở về ở mấy ngày, bồi bổ thật tốt."

Đối với chỉ thị của Nhị phu nhân, Nghiêm Liệt dường như cũng không có cơ hội phản kháng, cuối cùng chỉ có thể ngầm thừa nhận.

Chu Mật cảm thấy không khí bây giờ không thích hợp có người ngoài, liền cáo từ.