Trong không gian mờ mịt như bị phong ấn, Phất Nương nhìn chằm chằm cô nương y phục đen tuyền cùng một tiểu tinh linh trắng sáng lượn lờ bên tai nàng, Phất Nương cau mày, đối phương không yếu như biểu hiện vừa rồi. Kì diệu hơn là thuốc vào miệng, tan đi rất nhanh, vết thương trong cơ thể nàng hồi phục còn nhanh hơn, cảm giác như chỉ chớp mắt một cái, nàng đã hoàn toàn lành lặn.
Phất Nương kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương, chỉ thấy tiểu cô nương cười tươi nhìn nàng. Nàng đề phòng hỏi:
- Đại sư là ai? Tại sao lại cứu bọn ta, chúng ta là..
- Hồ tộc Thanh Khâu đúng không?
- A phải..
- Tốt.. Ta chưa gặp người Thanh Khâu bao giờ.. Có dịp, tỷ tỷ dẫn ta đến chơi nhé!
Lời nói không đầu không đuôi, gương mặt ha hả cười khoái chí, Phất Nương nỗi ba vạch đen trên trán, không hiểu gì, chỉ yên lặng đứng đó. Nhìn cách mà vị nữ đệ tử của Khánh Việt kia đuổi giết bọn họ thì cũng hiểu Tu chân giả ghét Hồ yêu cỡ nào. Tiểu cô nương này nhìn là biết Dược sư, người Tu chân, nhìn thế nào cũng không có địch ý với các nàng, lần trước còn giúp đỡ, lần này lại chữa trị cho các nàng, nói thật, Phất Nương không hiểu. Nên biết quy tắc của các phái Tu chân vô cùng nghiêm ngặt, người yêu đối nghịch đã là chuyện từ mấy ngàn năm trước, không giết bọn họ đã tạ trời tạ đất, thế mà nàng còn ra tay giúp đỡ. Đúng là chuyện lạ hiếm thấy.
Bên này, Mộc Tranh bắt đầu nhìn ngắm xung quanh, đánh giá vị trí đào thoát, miệng vừa nói chuyện:
- Muội muội cùng với nhóm người hôm trước giao thủ với các tỷ là huynh tỷ muội, việc của bọn họ cũng là việc của muội. Tam ca và đại ca đã muốn cứu nhị vị tỷ tỷ, muội đương nhiên đưa tay tương trợ, nhưng thứ nhị tỷ tỷ cần lấy lại, muội cũng nhất định lấy giúp tỷ ấy. Muội có thể đưa mọi người trốn khỏi đây, nhưng thứ vốn dĩ không thuộc Hồ tộc thì nên hoàn lại chỗ cũ. Còn nữa người Ám Thanh Môn vô cùng lợi hại, muội phải giăng bẫy vài nơi mới có thể đưa các tỷ đi, à tỷ biết độn thổ đúng không, nhưng nơi đây, chỗ nào cũng có kết giới mơ hồ, tin chắc không dùng được. Chỉ có thể dựa vào tiểu Vũ phá bỏ, tạo lỗ hỏng để trốn..
Phất Nương vạch đen đầy đầu, sao cô nương nhỏ nhắn, có thể nói nhiều như vậy, thao thao bất tuyệt, cảm giác không dừng được. Nàng có biết bọn họ với Ám Thanh Môn thật ra có giao ước, bọn họ thâm nhập học viện điều tra cấm địa, Ám Thanh Môn trợ giúp. Vốn dĩ là đồng minh, hà cớ phải chạy trốn. Nghĩ đến đây, đột nhiên giọng cười hề hề của đối phương tiếp tục:
- Tỷ không phải tin tưởng Ám Thanh Môn thật sự sẽ thả mọi người. Tỷ nên biết đồng minh là vì hai bên cùng có lợi, nếu đã không còn ích lợi, đương nhiên đường ai nấy đi, tốt đẹp thì thả cho các tỷ con đường sống, còn nếu lộ tẩy, bọn họ sẽ không ngần ngại giết người diệt khẩu. Tỷ nói xem, giữ hai người ở đây, thực chỉ vì chữa trị thôi sao.
Lời này, Phất Nương hiểu, nhưng nàng đánh cược, vì thương tích của Lục Nha quá nghiêm trọng, trở về, chưa tới được Thanh Khâu, khả năng đã không còn hơi sức. Ở lại, khả năng sẽ có biến chuyển tình hình, tìm đường sống trong chỗ chết, nàng biết, hung hiểm bủa vây bọn họ không ít.
- Cho dù là vậy, làm sao ta biết đi theo cô nương sẽ an toàn. Ta ngược lại cảm thấy Ám Thanh Môn cũng không tà ác như lời đồn, dù sao bọn ta cũng đạt thành liên minh, bọn ta chết ở đây, Thanh Khâu khẳng định sẽ cho người tấn công. Tin chắc chủ thượng Ám Thanh Môn cũng không khinh suất. Cô nương cảm thấy thế nào.
- Đúng đúng, nhưng thương tích của cô nương nằm trên giường phải làm thế nào. Cho dù thật sự bọn họ không đuổi cùng giết tận, nhưng ta không tin Ám Thanh Môn sẽ hết lòng chữa trị, bọn họ sẽ dùng tính mạng của cô nương kia để uy hiếp các tỷ hòng đạt được mục đích. Ta biết, bọn họ khó tin được, đương nhiên một người lạ như ta càng khó chấp nhận hơn. Nhưng tỷ nhìn lại đi, ta chính là đại dược sư, ta chữa được cho cô nương kia, nhanh và chuẩn, đảm bảo nàng hồi phục như chưa từng xảy ra chuyện. Còn Ám Thanh Môn, nói thật, bọn họ không có dược sư lợi hại để dám chắc chuyện này. Tỷ biết mà, đúng chứ?
Phất Nương nhìn Lục Nha thăm dò, nàng kinh ngạc mở to mắt, nguyên lực của Lục Nha đang lớn dần, từng tia lực lượng đang mon men theo từng vị trí thương tích, chầm chậm chữa lãnh, cái này.. quá quỷ dị, nàng chưa từng thấy phương pháp này, dùng chính nguồn lực của bản thân để điều trị. Làm sao có thể chứ.
Phải biết để điều khiển nguyên lực, bản thân người đó phải tu luyện bao nhiêu năm, chục năm, trăm năm, ngàn năm, sợ là cũng chưa thể nào kiểm soát nỗi, ngay cả Thần giới cũng e không có cách nào vận dụng linh hoạt hết tất cả vị trí, cho nên mới có người bị phản vệ, tẩu hỏa nhập ma, hủy đi kinh mạch.
Nhưng cô nương đối diện, chỉ với một viên dược, đã có thể điều động lực lượng sâu trong cơ thể Lục Nha tự chữa trị cho nàng, quả thật quá mức tà ma đi..
Chỉ bằng điểm này, Phất Nương âm thầm quyết định:
- Được, toàn bộ nghe cô nương.
Mộc Tranh cười vui vẻ, cho vài lời dặn dò rồi biến mất giữa không gian. Để lại gương mặt đăm chiêu khó tin của Phất Nương, nàng không độn thổ, cũng không phải thuật pháp tinh vi, sao đối phương có thể biến mất trong chớp mắt như vậy. Vị cô nương này, thâm tàng bất lộ, giang hồ, cao thủ như mây, đâu đâu cũng có người bí ẩn lợi hại, Thanh Khâu các nàng cũng từng có thiên tài ngàn năm hiếm thấy, nhưng mất tích nhiều năm, khiến các nàng như rắn mất đầu, để người thiên hạ giày vò, khinh thường, nàng nắm chặt bàn tay, quả thật không cam tâm chút nào.
Vài ngày tiếp theo, Mộc Tranh thảnh thơi ăn rồi chơi, ngủ dậy lại tung tăng khám phá, gần như mọi ngõ ngách trận địa nàng đều đã ghé thăm, lâu lâu cùng Hi Văn tỷ tỷ chơi đùa, lắm lúc lại uống rượu cùng Dạ Hiên, còn không thì tìm Hi Tường đấu võ, phải nói cuộc sống trôi qua quá đỗi nhàn nhã, đến nỗi chính bản thân Mộc Tranh cũng tin tưởng mình đã trở thành người Ám Thanh Môn.
Tối đó, một đám thuộc hạ trong môn, ba nam tử, Mạnh Kha và Mạnh Nghĩa, thêm cả Hi Văn và Mộc Tranh bày bàn đánh bài. Ba nam tử là huynh đệ ruột thịt, Châu Đại, Châu Nhị và Châu Tam, tuổi tác lần lượt cách nhau hai tuổi, người lớn nhất cũng hơn Mộc Tranh sáu bảy tuổi, đều là Võ giả hệ Thủy, cơ thể cân đối, không vạm vỡ, còn có đôi chút gầy, gương mặt hao hao giống nhau, không diễm lệ như chủ thượng, cũng không góc cạnh như Hi Tường, ngược lại thân thuộc như chàng trai hàng xóm. Cho nên rất dễ bị Mộc Tranh kéo đi chơi này nọ.
Suốt mấy ngày, ba huynh đệ cùng Hi Văn và hai nàng Mạnh cùng Mộc Tranh chơi đùa khắp nơi để nàng không cảm thấy lạc lõng, đương nhiên là có chỉ thị của chủ thượng, cũng là để bảo hộ nàng an toàn. Một đám người cười lớn phát bài, ben bét, Châu Tam ham chơi, mắt sáng bừng hạ bài:
- Tam Phát.. Ta thắng.. thắng a..
- Sao lại như vậy? Đệ.. thắng ba ván rồi. Đại ca ta còn.. còn..
Châu Đại bực bội trợn mắt không dám tin, nhìn lão tam thắng lợi, cáu giận quát.
- Thì sao? Ai bảo đại ca chơi dở như vậy.. Nào đưa ngân lượng.. đưa đưa..
- Ài Châu tam ca huynh cứ thắng như vậy là bọn muội không còn bạc trả huynh đâu?
Mạnh Kha buồn bực nhìn lại túi thơm của mình, không còn được bao nhiêu bạc vụn.
- Này này này ta cũng không còn bao nhiêu bạc, lão Châu tam, nói thật đi, huynh chơi ăn gian đúng không?
Mộc Tranh híp mắt chỉ tay về phía Châu Tam chậc chậc nghi ngờ.
Lập tức tất cả mọi người đều hướng Châu Tam híp mắt tìm tòi. Châu Nhị thoáng cười rồi đặt bài xuống, hô lên:
- Chơi lại.. Ta không tin hôm nay thắng không được đệ..
- Ha ha ha.. phải chơi chơi chơi.
Châu Đại vỗ bàn dõng dạc hô còn lớn hơn.
Cả đám cười tít mắt chơi tiếp. Mộc Tranh cười to, vừa cầm lấy mấy lá bài màu đỏ nhỏ xíu, hình thù đủ dạng, đủ loài vật, miệng hỏi:
- Ha ha.. không ngờ mọi người cũng thích chơi Bài Phất Nhật này, không tin nỗi, ta như sinh ra đã hợp phong thủy nơi này, không những phong cảnh đẹp, không khí thoáng mát, ngay cả món nghề ta thích nhất cũng chơi luôn rồi.. Ài ài chắc ta phải mặt dày ở lại thêm mấy hôm..
- Hay lắm.. Mộc cô nương muốn ở bao lâu thì cứ ở..
Châu Tam nhe răng cười trả lời, không thấy được Hi Văn ngồi bên đã âm thầm liếc nhìn hắn. Nói cái gì vậy, ở lại hay không đâu phải hắn quyết định.
Châu Nhị phía đối diện như hiểu được ánh nhìn của Hi Văn, vội âm thầm đạp chân của Châu Tam dưới bàn khiến Châu Tam a lên một tiếng rõ to. Mạnh Nghĩa tay đánh một lá bài xuống bàn, không nhịn được càm ràm.
- Làm cái gì la vậy, đánh đi đánh đi, đến huynh đó.
- Ai biết đâu.. Ai đá chân ta đau quá.. Nhị ca, là huynh đúng không?
Châu Tam chân đau, mày mặt chau lại rồi liếc nhị ca hắn lên án, tay đương nhiên vẫn không quên hạ bài.
- Ha ha.. đụng nhầm đụng nhầm! Đệ làm gì dữ vậy..
Châu Nhị nhìn nhìn tam đệ hắn cảnh cáo. Y mặt trắng hơn so với đại ca và tam đệ một chút, ngũ quan cũng dịu dàng hơn thấy rõ, chỉ là không ai thấy được đuôi mắt y không một chút gợn sóng, có lẽ trong ba huynh đệ, y là người giỏi giấu cảm xúc nhất.
Mộc Tranh nhấp nháy mắt, như dần dần thấu tỏ được đám người trước mắt. Nàng cười tươi vô tư vô hại, nói chuyện:
- Châu tam ca hạ bài nào bài nấy đều lợi hại, muội sợ là sắp thua nữa rồi. Nói đi nói đi, huynh học lõm của ai vậy?
- Cái gì mà học lõm, nói quá khó nghe, ta là được đại sư Huyền Trân chỉ cho vài chiêu. Tự mình cũng tìm tòi thêm, chơi qua vài năm, liền thành thục như bây giờ, cũng mất một phen tâm ý mới chơi nỗi, bộ tưởng dễ chắc.
- Thì ra là vậy, ài.. muội cũng muốn học, huynh dẫn muội đi bái sư đi.. Ngài ấy có ở đây không?
- Ô hô hô nào dễ như vậy. Tính tình đại sư lúc nóng lúc lạnh, khó chịu nhất chính là mấy tiểu nha đầu bù lu bù loa như muội. Ta mà dẫn muội đến sau núi, ngài sẽ hạ độc trùng thảo cho ta mắt mù tai điếc luôn đấy.
- Không phải nói quá chứ, huynh kia còn được ngài chỉ dạy, tiểu khả ái như muội mà ngài không nhận, ta không tin. Huynh cứ dẫn ta đi, ta sẽ dùng mọi cách, cho dù có năn nỉ cầu xin thế nào ta cũng chấp nhận. Ta nhất định phải học được mánh khóe cao siêu này.
- Ha ha.. còn tiểu khả ái.. muội đó, cũng thật tự cho mình cao giá! Được thôi, ta đây sẽ dẫn muội đi ra sau núi bái phỏng đại sư.. A.. Nhị ca, sao đá đệ nữa vậy?
Châu tam đang say sưa vừa chơi vừa nói chuyện phiếm với Mộc Tranh, tự dưng nhị ca lại một quyền đá hắn dưới gầm bàn nữa, hắn bị giật mình không tránh kịp, lại phải ăn đòn, tức giận hầm hực nhìn chằm chằm ca ca hắn. Đổi lại là ánh nhìn cảnh cáo quá rõ ràng, như muốn trách cứ Châu Tam:
- Nói cái gì vậy hả?
Châu Nhị lướt qua gương mặt trở nên băng lãnh không tia nhiệt độ của Hi Văn liền hiểu đệ đệ hắn suýt nữa gây họa, vội đạp cho gã một cú, còn may đã kìm lại được.
Châu tam cái hiểu cái không, vò đầu cười hề hề chơi tiếp. Mấy người này phản ứng cũng thú vị thật. Mạnh Kha, Mạnh Nghĩa nghe xong không nói gì luôn, trơ người chơi cho xong, được thêm hai ván kéo nhau trở về phòng nghỉ. Hi Văn như cũ bám theo Mộc Tranh, bảo hộ nàng. Mộc Tranh còn chẳng hiểu mỹ nhân tỷ tỷ là đang bảo hộ hay theo dõi nàng, có lẽ là cả hai nhỉ.
Mộc Tranh lên giường cười khẩy, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, miệng còn chẳng điềm đạm, chảy nước miếng tùm lum, tay chân thì dạng rộng không theo quy củ, lâu lâu lại đá đùng đùng vào vách tường, tướng ngủ quá xấu đi, khiến tỷ tỷ mỹ nhân trên xà nhà phụt cười, gác tay lên trán chợp mắt.
Một chỗ khác, sâu hun hút nơi rừng xanh chọc trời, nam tử y phục màu lục hai mắt không tiêu cự đang sờ sờ nơi cỏ xanh mọc dưới cây cổ thụ, cảm nhận mùi hương cỏ non tràn đầy sức sống, miệng lẩm bẩm:
- Hẳn sắp đến rồi.
- Sao đệ biết?
Nam tử vai hùng cường tráng đứng bên cạnh, nhăn mày hỏi.
- Mùi này là mùi của Tàng Ảnh chi thuật còn sót lại.
- Ô thì ra pháp chú này có yếu điểm lớn như vậy, còn để lại mùi? Nhưng ta đâu ngửi được gì?
- Không lạ.. Đệ có nhẫn Lục Giác.
Nói rồi Phan Ngọc nâng tay, nơi ngón út bàn tay trái hiện ra chiếc nhẫn góc cạnh rõ ràng gồm sáu cạnh, màu bạc, lấp lánh hào quang.
Thiên Trú hiểu được, hẳn là đồ vật của giới Tu Chân, hắn liếc Tam đệ, quả là giàu có mà.
- Chắc sắp đến nơi rồi, ta lên trước thám thính thêm.
- Được..
Phan Ngọc nghe vội gật đầu đáp ứng, nghiêng đầu nói thêm:
- Đại ca! Nhớ cẩn thận.
- Ta biết rồi, hai người ở đây cũng cẩn thận, ta sẽ trở lại sớm.
Thiên Trú hơi giật mình, nhẹ cười đáp.
Phúc Trạch nhăn mày chê bai nơi khỉ ho cò gáy nào không biết, giơ tay đá chân đều một màu tăm tối, xung quanh toàn những cây cổ thụ to lớn, tán cây um tùm, tia nắng không với vào nỗi, nhiều khi còn không phân biệt sáng chiều, ban đêm còn khỏi phải nói, mở to mắt cũng không thấy được ngón tay, Đom đóm hay Trùng tinh gì đó, cũng không hề xuất hiện, một chút ánh sáng từ bọn chúng phát ra thường ngày cũng chẳng chạm tay.
Đã thế mất ba ngày, công tử ngọc thu lâm phong nhà hắn và vị đại hán từ trên trời rơi xuống một phút cũng không ngơi nghỉ, tập trung tìm kiếm khắp nơi, ài.. công tử nhà hắn e là tìm không ra vị cô nương phấn y kia thì sẽ không bỏ cuộc.
Phúc Trạch liếc nhìn công tử Phan Ngọc, bộ y phục sạch sẽ cũng đã lấm tấm màu nâu đất, người tu chân cũng không ăn uống ngủ nghỉ gì nhiều, đã thế cơ thể công tử quen với bóng tối, trái với bộ dạng mệt mỏi của Phúc Trạch hắn, công tử có vẻ tốt hơn nhiều, còn ngồi đó nghỉ ngơi uống nước, quả là bình tĩnh giữa chốn rừng rú đi.
- Phúc Trạch, đã nói không cần theo ta, ngươi đó, mệt mỏi quá rồi phải không?
- Nào có nào có, tiểu tử ta vẫn khỏe, công tử mới vất vả, vừa phải dò đường, vừa phải tìm tung tích, cũng không rõ phương hướng đã đúng chưa. Ài.. cô nương kia là ai, sao người lại quan tâm quá mức như vậy? Nói thật, Phúc Trạch không hiểu..
Phan Ngọc dừng động tác đang cầm vại nước để uống, mắt chớp một cái, mày hơi nâng nhẹ, phảng phất như giật mình khó tin được. Y không trả lời, bỗng chốc lại bật cười suy nghĩ:
- Phải a, hắn và nàng, cả đại ca Thiên Trú, vỏn vẹn gặp nhau chưa được ba lần, cớ sao bỏ mặc mọi thứ mà tìm nàng như vậy. Không phương hướng, không nắm chắc, nhưng hai người cứ thế mà đi. Còn không phải là do tình nghĩa huynh muội kết bái với tiểu muội muội sao. Đúng là gặp quỷ mà..
Được một lúc, bên tai ngưng trọng, phảng phất có hơi thở đang theo dõi Phan Ngọc và Phúc Trạch. Công tử lục y khẽ nhỏ tiếng: