Căn nhà cũ ở quê sẽ được phá bỏ và sự thật sẽ được phơi bày tất cả. Anh trai tôi hôm nay đã đi công tác.
Trước khi đi, tôi đã gọi điện cho cảnh sát Vương.
"Ồ, cô bé, cháu đã lâu không gọi cho tôi rồi nhỉ."
Dù có chuyện gì đi nữa thì giọng tôi vẫn điềm tĩnh như mọi khi, như thể mọi khó khăn đều không là vấn đề.
"Cảnh sát Vương, tôi đến đây để tự thú."
...
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Tôi cảm thấy như mình vừa thả một quả bom hạng nặng khiến cảnh sát trực ban đều phải chú ý tới.
Hậu quả là, họ không tới để còng tay tôi, mà còn mời tôi đi uống trà.
"Cảnh sát Vương, ông có nghe rõ tôi nói gì không, tôi nói rằng tôi tự thú..."
Tôi dừng bước.
“Cô bé thật là trẻ con”
"Đùa giỡn với pháp luật như vậy à?"
Tôi:?
"Chỉ vì tự thú không có nghĩa là cháu đã chứng minh mình có tội."
"Ông biết không?"
Bóng tối của hoàng hôn trải dài trên những bậc thang vô tận.
Cảnh sát Vương đứng từ trên cao nhìn xuống tôi, và trong khoảnh khắc, như thể có một thanh gươm sắc lẹm đâm xuyên qua tôi.
Tôi cố gắng tập trung, và nói rõ từng từ một.
"Người cha nuôi và người mẹ nuôi của tôi, tôi đã giết họ."
"Khi đó tôi chỉ mới 12 tuổi."
“Họ bị chôn vào trong bức tường của ngôi nhà cũ."
"Bằng chứng chính là... ngôi nhà cũ của chúng tôi sẽ được phá dỡ vào ngày mai, và mọi người sẽ tìm thấy xác của họ”
Những ánh nhìn sắc lạnh hướng về tôi.
Tôi ghét cái cách họ nhìn xuyên qua tôi với những cái nhìn sắc lẹm, còn anh trai tôi thì không, lúc nào tôi cũng thấy anh ấy dịu dàng và nhân từ.
"Quả là một điều thú vị."
Sau một hồi lâu, cảnh sát Vương bật cười.
"Anh em cô thay phiên nhau tự thú là sao?"
...
Anh trai...?
"Cô bé, nhà cũ hôm nay đã bị phá, không phải ngày mai."
"Anh trai cháu đã lừa dối cháu sao?"
...
“Cậu ấy bị giam từ hôm qua, đã bị đưa đi làm xét nghiệm ADN."
"Thật may mắn, kết quả xét nghiệm đã có. Cháu hãy đi cùng tôi để xem ai là thủ phạm thật sự nhé."
... Lạ thật.
Anh trai tôi đang đi công tác mà, dù điều đó hiếm khi xảy ra.
... Lạ thật.
Anh trai tôi không tìm hiểu xem tờ giấy nhỏ kia viết cái gì, bởi vì nó được viết ra cho tôi xem.
... Lạ thật.
Thật kỳ lạ, trong bữa trưa hôm qua, ánh mắt anh nhìn tôi rất khác lạ, làm tôi cảm thấy không an tâm.
Tôi cảm thấy mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.
...
Tôi không biết mình đã làm thế nào để ngồi trên xe cảnh sát với cảnh sát Vương. Tôi cũng không biết ông ấy đã nói gì bên tai tôi.
Cảnh đằng sau cửa sổ trôi qua yên bình, tôi nghĩ về việc cứu anh trai mình.
Chúng tôi từng nói với nhau về mùa thu đến.
Nhưng mùa hè của tôi cũng đã kết thúc rồi.
28/
Tên của cô bé là Lục U
Kẻ buôn người nói rằng khi bắt cô bé, cô bé mang theo một tấm vải có thêu tên đó.
Năm cô bé được bán cho bố mẹ nuôi, cô mới ba tuổi.
Mẹ nuôi nói:
"Con gái à, chẳng phải con gái chỉ giá thế này thôi sao?”
Kẻ buôn người nói:
"Các người đưa tiền quá ít."
"Còn về con bé, không phải là con đẻ của các người, đương nhiên là muốn dùng thế nào thì dùng."
"Mặt mũi xinh xắn, bán thân xác chắc chắn sẽ dễ."
"Hơn nữa, nhìn xem."
“Con bé không khóc không làm ầm ĩ, chỗ con bé ấy bị bắt là gần một con hẻm ở thành phố bên cạnh, chất lượng gen tốt."
Kẻ buôn người giống như đang quảng cáo sản phẩm về 1 món hàng nhưng bố mẹ nuôi vẫn còn mặc cả, cuối cùng người buôn người nói.
"Các người đánh mất đứa con trai tên là Lục Minh à."
"Quả là trùng hợp, con bé này tên là U.”
“U U Lục Minh”
鹿 (Lộc): Con hươu
呦 (U): Tiếng hươu kêu
"Đứa bé này có thể sẽ giúp các người tìm lại được con trai đó."
Bố nuôi nhổ một bãi nước bọt xuống đất, xoa xoa mũi.
"Thứ rác rưởi gì vậy."
"Con trai tao tên là Lục Minh, vì ở nhà tao gà cả đàn cũng gáy."
"Cô bé này tên là U, tao nên tin nó có thể gọi con trai của tao về à."
...
Nhưng cuối cùng, họ vẫn mua cô bé về.
Bởi vì cô bé rẻ.
Bởi vì...
Đôi mắt dâm ô của bố nuôi lặng lẽ đánh giá cô bé từ trên xuống dưới.
Sờ từ cánh tay nhỏ của cô bé đến chân.
"Như một đứa con gái của mình."
"He he, chờ con bé lớn thêm một chút nữa."
...
Có vẻ như, người khác hay quên đi những điều xảy ra trong tuổi thơ. Nhưng cô bé lại có ấn tượng sâu sắc.
Cảm thấy mỗi ngày đều rất đau.
Có lúc bị mẹ đánh một cách vô cớ đến đau đớn.
Có lúc bị chó trong nhà rượt đuổi cắn đến đau đớn.
Có lúc đói bụng, đói đến mức đau không chịu được.
Năm cô bé 8 tuổi, Lục Minh được tìm thấy.
ục Minh là con trai ruột của họ. Đêm đó, cô bé bị mẹ đuổi ra chuồng heo ngủ và nhìn thấy Lục Minh.
Thực ra Lục Minh cũng không khá hơn cô bé là mấy.
Cũng bị bẩn, nhưng mắt Lục Minh rất đẹp, cô bé chưa bao giờ thấy đôi mắt đẹp như vậy, giống như đôi mắt của mẹ vậy.
Thực ra cô bé thích mẹ, dù mẹ lúc nào cũng đánh đập cô bé.
Nhưng mẹ đã cho cô bé ăn.
Trong thế giới của cô bé, không có khái niệm "người tốt".
Mẹ cho ăn, đó là người tốt nhất.
Cô bé ghét Lục Minh.
Bởi vì kể từ khi Lục Minh trở về, mẹ không cho cô bé ăn nữa.
...
Cô bé thực sự phải tranh ăn với heo nhà.
Sau đó Lục Minh lén lút đưa cơm cho cô bé.
Lục Minh nói: “Em là em gái của anh”.
Cô bé không nói gì, chỉ theo sau và nhại lại những âm thanh mơ hồ mà Lục Minh nói.
Cô bé ghét Lục Minh.
Nhưng lại vô thức dựa dẫm vào người anh trai ấy.
Cô bé cảm thấy Lục Minh đã chiếm lấy tất cả của cô bé, nhưng Lục Minh lại cho cô bé sự sống còn.
Và rồi một ngày nào đó, cô bé tự nguyện nắm tay Lục Minh, nhìn thẳng vào đồng tử chầm chậm mở rộng của anh trai.
Năm đó Lục Minh 13 tuổi, cô bé 10 tuổi.
Cô bé không biết sự lớn lên của mình, sự ôm ấp của anh trai đã trở thành một cảm xúc tan vỡ, trống rỗng và lệch lạc như thế nào.
Cô bé chỉ biết anh trai cô đạt thành tích cao nhất trong cả huyện, và anh trai rất sạch sẽ.
Nhưng rồi, khi cô bé bị người đàn ông kia dùng chai rượu đánh mạnh vào lưng, kéo đầu cô bé đập vào tường, cơ thể đầy vết thương và sẹo, chỉ có anh trai bế cô vào phòng và bôi thuốc cho cô.
Ngón tay lạnh lẽo của Lục Minh chạm vào vết thương trên lưng cô bé, cô bé ngẩng đầu nhìn mặt trăng.
Đêm đó anh trai cô ôm cô vào lòng.
Cô bé không biết rằng vào năm 15 tuổi, vào đêm hôm đó, Lục Minh đã đưa ra 1 quyết định quan trọng như thế nào.
...
Căn nhà nhỏ nông thôn đầy mùi lạ kỳ.
Cô bé vẫn sống rất đau khổ mỗi ngày. Bởi vì mẹ bắt đầu làm những việc kỳ lạ, bố thì luôn kéo cô bé ra khỏi phòng đánh đập.
Anh trai im lặng không nói gì.
Cô bé chỉ biết nhìn lên trời.
Cô bé bị bố đánh đến nỗi không thở nổi, răng rơi xuống chân anh trai cô.
Cô bé ngẩng đầu nhìn anh trai.
Nói: "Cứu tôi."
Đồng tử anh trai run rẩy.
Cô bé trách móc anh trai tại sao vô tình đến thế, nhưng lúc đó cô bé không hiểu.
Đó là cha mẹ ruột của Lục Minh.
Lục Minh đứng ở đâu trong mối quan hệ này.
...
Một tháng sau, mẹ có vẻ không ổn.
Bà nói: Bây giờ con đã lớn, có thể ra ngoài kiếm tiền, sao không chịu đi?"
Cô bé cảm thấy lúc đó mẹ mình đã gần như điên rồi.
Mẹ hàng ngày trốn trong phòng hút những chất bột màu trắng kia.
Bố cô cũng điên rồi.
Bố cứ đánh bạc thua mãi, bán hết những thứ trong nhà.
Thế giới đã bị bóp méo.
Trong thế giới đầy rối ren ấy của cố bé, điều duy nhất còn rực rỡ là Lục Minh.
Lục Minh đã nhận được học bổng cấp huyện. Nhưng Lục Minh hiểu rằng cô bé chỉ cảm thấy an toàn khi nằm trong vòng tay của anh trai mà thôi.
Cô bé không biết rằng Lục Minh đã lên kế hoạch bí mật trong một năm.
Bố đánh bạc thua hết tiền, cuối cùng chỉ còn nhà để thế chấp.
Lục Minh cũng vay tiền để xây một ngôi nhà nhỏ.
Ngày hôm đó, mẹ đặc biệt dịu dàng.
“U U, con còn nhớ những bức tranh mẹ đã cho con xem hôm trước không?"
"Nếu con làm theo như trong đó, con có thể kiếm được rất nhiều tiền biết không?"
"Con kiếm tiền để xây nhà cho bố mẹ."
Lúc đó cô bé thực sự không hiểu và cảm thấy mình sẽ bị bán đi.
Cô bé không biết sẽ bị nhục nhã thế nào.
Nguy hiểm thế nào.
Điên cuồng thế nào.
Họ biết rằng cô bé không hiểu, nhưng nỗi sợ hãi dần dần nổi lên từ sâu thẳm trong trái tim cô bé khi mẹ đè lê người bắt cô bé quỳ trước mặt bố.
Người đàn ông say sưa trong men rượu.
Ngẩng cao đầu nhìn cô bé.
Người phụ nữ hít thuốc bột trắng điên cuồng, dồng ý làm bất cứ điều gì chồng nói, vì chồng bà ta cho tiền.
"Trước tiên để bố thử xem con có nắm được kỹ năng chưa”.
Mẹ hướng dẫn cô bằng cách dùng răng mở khoá quần của bố.
Cô bé vùng vẫy điên cuồng.
Cô bé lúc đó rất sợ hãi dù không biết mình đang sợ cái gì.
Thế giới đảo lộn, đầy màu sắc đen.
Làm cô bé hoảng sợ, xé nát cô.
Người mẹ từng cho cô ăn đang nắm lấy tóc làm cô đau đơn.
Cô bé cảm thấy răng của mình bị rơi xuống bởi vì bố cô đập chai rượu vào đầu cô.
Mọi thứ đều tan rã, sụp đổ.
Cô bé không hiểu, liệu trên thế giới này chỉ có đau khổ?
Cô bé chỉ biết hỏi những câu đầy bất lực.
"Tại sao là con?”
“Con đã làm gì sai?"
"Rất đau, bố mẹ có biết con đau lắm không?"
Nhưng trên thế giới này không ai xót xa cho cô bé cả.
...
Anh trai cô đặt búa xuống, đẩy cửa nhà ra.
Nhìn vào như thể đó là bức màn cuối cùng.
Mẹ cô đang nhét bột trắng vào mũi, quần áo cô gần như bị bố cô lột sạch.
Chai rượu vỡ vụn, tay cô đầy máu chảy ra.
Thế giới xung quanh không phải lúc nào cũng tốt đẹp.
Dù đối với cô hay đối với anh trai cô, mọi thứ đều như nhau.
Mẹ cô tại sao lại buông tay cô ra?
Bố cô tại sao lại muốn làm nhục cô?
Cô bé không biết, cô chỉ biết thế giới bị nhuộm đỏ.
Chất lỏng ấm nóng từng giọt phun ra trên da thịt trần trụi của cô.
Bên ngoài có pháo hoa, trong nhà là tiếng la hét của hai con vật như đang muốn chọc thủng màng nhĩ của cô.
Cô không cảm nhận được.
Không hiểu tại sao chúng tôi lại trở nên như vậy.
Chỉ là đau thôi mà, cô đã trải qua hàng ngàn lần hàng ngày.
Cô nhìn chằm chằm vào anh trai mình, người đang cầm 1 chiếc búa trên tay.
Chất lỏng ấm nóng, ẩm ướt.
Dính vào mi mắt cô, cô nhắm mắt.
Anh trai cô mặt không biểu cảm.
Bảo cô đứng xa hơn.
Giọng nói của anh trai cô nghe rất bình tĩnh, cô cảm thấy như mình vừa được đưa ra một bát cơm.
Cứ như là một ngày bình thường trong biết bao nhiêu ngày của chúng tôi.
Đêm hôm đó.
Cô tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo mình thích nhất.
Ngồi cạnh bàn.
Và lau chùi từ trong ra ngoài toàn bộ ngôi nhà.
Cắm một bó hoa vào lọ hoa rách nát.
Anh trai trong nhà bếp.
Trộn vữa để xây bức tường mới.
...
Mọi thứ đều không ổn.
Anh trai xoa đầu cô,
và cô biết rồi.
...
Ngày hôm sau cô vừa khóc vừa đi báo cảnh sát.
“Chú cảnh sát ơi, bố mẹ đã hai ngày không về, con rất sợ hãi."
Bố mẹ đã mất tích sao.
Đã chết sao.
Cô và anh trai mình đều không biết.
...
Năm đó anh trai cô 19 tuổi, cô 16 tuổi.
Anh trai nói, anh sẽ kiếm tiền nuôi cô.
Nhưng cô chưa bao giờ kể cho anh về khoảnh khắc trước khi bước vào cửa nhà, cô đã giấu thư thông báo trúng tuyển của mình vào túi.