Cậu ta rốt cuộc là bị gì vậy hả? Lúc nắng lúc mưa khiến người ta chẳng hiểu nổi. Hối thúc kêu tôi đến cho đã đời rồi lại không cho vào, cậu ta tới thời mãn kinh à!?
Đỗ Tường An vừa đến nơi, gấp gáp muốn nhanh chóng vào xem là thế nào mà trông Lục thiếu này lại hối thúc anh như vậy. Nhưng không ngờ khi đến rồi thì lại bị chặn ngoài cửa không cho vào. Đúng là khiến người ta phải bực bội!
- Bác sĩ Đỗ! Anh đừng tức giận, đợi thêm một chút nữa xem! Tại... cậu chủ đang thay băng và lau người cho cô ta nên... anh không tiện vào đâu.
Ôi trời! Lau người? Thay băng? Tại sao cậu ta phải tự mình làm chứ? Cơ mà.... không tiện? Hừ! Cậu không nhớ xem lần trước là ai đã làm việc đó, nói ra thì hơi tế nhị nhưng.... nơi nào cần nhìn cũng đã nhìn rồi.
- Nếu là không vì cô gái trong đó thì tôi đã sớm bỏ về từ lâu rồi. Chứ kiểu như cậu ta.. tôi phục vụ không nổi, tưởng tiền lương cao thì muốn gì cũng được hả?
Cạch!!
- Vậy sao? Thế thì hôm nay cậu đến phòng làm việc của tôi nhận lương rồi cút luôn đi!
Lục Ngạn Thành bước ra thật bất ngờ làm bác sĩ Đỗ đứng cả tim. Những lời lúc nãy chỉ là tức giận, bây giờ suy nghĩ lại thì thật... thật là hối hận nhỉ?
- À! Lục... Lục thiếu! Tôi... tôi chỉ là nói đùa thôi mà. Chứ... chứ tôi làm gì có ý đó!
- Phải rồi! Liên Tịch Nghi cô ấy thế nào rồi? Tôi phải vào xem cô ấy cái đã!
Nói xong Đỗ Tường An liền nhanh chân bước vào phòng.
Nghiêm túc sờ tay lên trán và cổ của Tịch Nghi.
- Haiz! Cô ấy sốt hơi bị cao đấy!
- Lục Ngạn Thành! Cậu lại làm gì cô ấy nữa vậy?
Nhìn sang chiếc bàn, Tường An thấy ba khây cơm vẫn còn y nguyên đó!
- Hôm nay cô ấy không ăn gì sao? Thuốc cũng không uống!
Đỗ Tường An hoảng hốt.
- Hừ! Đó là do cô ta không muốn ăn, trách tôi hay sao? Cô ta đã một lòng muốn chết rồi, tôi còn làm gì nữa? Dù sao đó cũng là do cô ta cứng đầu!
Anh khoanh tay lại, lạnh lùng nói với Tường An.
- Sao cậu có thể nói như vậy được. Người bệnh thì phải được chăm sóc cho đàng hoàng chứ? Cậu nói xem, người ta bị bệnh nhất định sẽ có triệu chứng biến ăn, làm sao mà ăn cơm nổi.
- Cậu nhiều chuyện quá rồi đấy! Cô ta vốn chỉ là một tù nhân của tôi mà thôi! Tại sao tôi phải đối xử tốt với cô ta!
Tức đến phát cười, Đỗ Tường An chỉ biết bó tay.
- Được, được, được, không nói với cậu nữa, nói với cậu cũng vô dụng mà thôi.
Suy nghĩ một lúc, trong đầu của bác sĩ Đỗ tự dưng lại nảy ra một ý tưởng gì đó.
- Phải rồi! Hay là cậu giao cô gái này cho tôi đi! Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, dù sao cô ấy cũng là bệnh nhân của tôi.
- Không được!!!
Nghe Tường An nói vậy, Lục Ngạn Thành không nghĩ ngợi gì thêm mà liền phản đối.
- Cậu phản ứng nhanh như vậy làm gì? Đúng thời hạn tôi sẽ trả cô ấy cho cậu, chứ để cô ấy ở cùng cậu thế này... tôi thật sự không đành lòng.
Bụp!
Thoắt cái, Lục Ngạn Thành đã bước đến nắm lấy cổ áo của bác sĩ.
- Cậu thương hại cô ta sao? Cô ta đáng? Tốt nhất là cậu đừng có đặt lòng từ bi của mình vào sai người. Cô ta là kẻ thù của tôi, cậu muốn chống đối tôi?
Ánh mắt đó thật đáng sợ, giọng nói này nữa, Lục Ngạn Thành lại bắt đầu tràn ngập sát khí rồi.
Cậu ta lại chuẩn bị điên lên nữa rồi. Lúc nào nói đến chuyện thì hận cậu ta cũng mất lí trí. Biết là cậu ta bị tổn thương sâu sắc vì chuyện năm đó nhưng, cậu ta sao lại mất kiểm soát mà nói lung tung đến mức này? Kẻ thù? Ai? Cô gái đang nằm co ro trên giường kia sao? Một cô gái nhỏ bé như vậy mà xứng làm kẻ thù của cậu hả Lục Ngạn Thành? Dường như cậu chỉ cần búng nhẹ một cái thôi là người ta đã tiêu đời rồi, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
- Cậu tha cho cô ấy đi có được không? Cậu xem cô ấy bây giờ có còn là người không? Có thể đối với người khác thì sự hành hạ này của cậu không đáng gì để nhắc đến, nhưng, đối với cô gái này... cậu còn không rõ là ra sao?
- Lúc trước mẹ cô ấy phải chạy trốn bọn đòi nợ, dinh dưỡng không đủ, còn bị sinh non mà mất mạng. Cậu nghĩ Liên Tịch Nghi sẽ khoẻ mạnh như người khác? Cậu cũng thấy rồi đó! Cậu chỉ hành hạ cô ấy mấy ngày thôi đã biến cô ấy thành ra thế này rồi, nếu cậu tiếp tục sẽ như thế nào?
- Cậu thật sự muốn giết cô gái đáng thương này sao?
Dù Đỗ Tường An biết Ngạn Thành sẽ không nghe lọt tai nhưng anh vẫn cố nói.
- Hừ! Điều đó là điều mà cô ta đáng nhận. Trách tôi được sao?
Lục Ngạn Thành lạnh lùng bỏ tay ra khỏi cổ áo Đỗ Tường An rồi tàn nhẫn quay lưng bước đi.