Thần bất khả nghịch, kẻ nghịch thần phải chết.
...
Bá Đồ đứng trong bóng tối mờ mịt, trước mắt hắn là một đoàn sáng trắng nhỏ.
"Một tên phản bội tình cảm như ngươi còn ở đây nói lấy lòng tin, nói lấy lý tưởng." Đoàn sáng nhỏ kích động bay vờn quanh Bá Đồ mà nói.
"Hãy cùng ta dung hòa làm một ta sẽ giúp ngươi thay đổi mọi chuyện." Giọng nói đoàn sáng trắng trở nên mê hoặc mà đầy cám dỗ.
"Ngươi có biết một điều..." Bá Đồ nhìn vào đoàn sáng từ tốn nói ra.
"Người hay nói đạo lý là biểu hiện đặc trưng của kẻ tiểu nhân." Bá Đồ khóe miệng nâng lên, khuôn mặt thể hiện rõ sự khinh bỉ với đoàn sáng.
Không gian xung quanh theo lời nói của Bá Đồ mà dần dần nứt ra rồi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Cảnh tượng xung quanh Bá Đồ bắt đầu thay đổi.
Bá Đồ nhìn thấy mình đang ôm một thiếu nữ xinh đẹp nhưng khuôn mặt nàng lại trắng bệch không một điểm sức sống.
Tay nàng từ từ chạm vào má hắn:"Nếu có kiếp sau ta muốn được gặp lại ngươi, nguyện ý vì ngươi mà hát lên ca khúc định mệnh." Giọng nói thiếu nữ nhỏ dần, nhỏ dần rồi tan biến.
Tay người thiếu nữ theo đó mà vô lực buông xuống để lại không gian xung quanh những tiếng khóc nứt nở đến tan nát cõi lòng.