Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 16



Lê Tranh và Giang Tiểu Nam hẹn nhau địa điểm gặp mặt, bất kể trời nắng mưa.

Hà Dập tiện đường, chở Lê Tranh qua đó.

Giang Tiểu Nam đã đợi ở ven đường từ trước, trời không có nắng, cô ấy vẫn đang đội mũ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyên nhân là một câu chuyện buồn đầy máu và nước mắt, mấy hôm trước cô ấy vừa uốn xoăn tóc, vì đánh giá quá cao khả năng chăm sóc tóc của mình, tối qua tắm xong đi ngủ mà không sấy khô tóc, kết quả buổi sáng thức dậy trên đỉnh đầu là một cái ổ gà, ngọn tóc bị ép không còn hình dạng, giơ nanh múa vuốt.

Cô ấy không kịp thời gian để gội đầu lại, đành phải đội một chiếc mũ đi nắng bình thường, tóc được buộc bên dưới, nhìn qua trông cũng khá tươi trẻ.

Ai ngờ thời tiết hôm nay lại không ủng hộ, khăng khăng đổ mưa.

Nhìn thấy Lê Tranh bước xuống xe, Giang Tiểu Nam cầm một chiếc ô chạy tới đón cô.

Chỉ mất vài giây từ khi cửa xe mở đến khi đóng lại, thật nhanh, chiếc xe đã rời đi.

“Đó là giáo viên hướng dẫn của cậu à?”

“Ừ.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Đẹp trai hơn cậu kể nhiều.” Giang Tiểu Nam chỉ kịp nhìn thấy sườn mặt rắn rỏi của Hà Dập, cùng những đường nét trên gương mặt. Cô ấy lại gần Lê Tranh, nghiêng chiếc ô về phía Lê Tranh, “Tớ cũng muốn có giáo viên hướng dẫn như vậy, có phải làm việc hộc máu tớ cũng cam lòng.”

Cô ấy đổi chủ đề, hóng bát quái: “Mấy ngày nay có dưa gì hay để ăn không?”

Lê Tranh: “Có, salad mướp đắng, để lát nữa gọi cho cậu một phần.”

Cả hai vừa nói chuyện vừa cười đùa hòa mình vào đám đông.

Họ chọn một nhà hàng lẩu, Giang Tiểu Nam nói, có ăn no thì mới có sức để đi mua sắm.

Sau khi gọi mấy món ngon, Giang Tiểu Nam cởi mũ ra, giữ lấy mái tóc xoăn của mình, “Tớ gọi cái này là nét đẹp nổi loạn.” Cô ấy tự chế giễu chính mình.

Lê Tranh gắp một miếng trái cây, nhìn kiểu tóc của cô ấy, “Đúng như tính cách của cậu, ngay cả tóc cũng dài cổ đi hóng drama.”

“Haha.” Giang Tiểu Nam duỗi tay muốn đánh Lê Tranh, tiếc là cánh tay không đủ dài. Cô ấy bắt đầu hóng hớt, “Này, thầy của cậu đã kết hôn chưa?”

“Không, chưa kết hôn.”

“Anh ấy có bạn gái chưa? Người đàn ông cực phẩm như thế không biết có bao nhiêu phụ nữ theo đuổi nhỉ.”

Lê Tranh lắc đầu, “Bạn gái vừa chia tay thầy ấy xong.”

“Hả?” Không chỉ mỗi Giang Tiểu Nam, ngay cả mấy lọn tóc xoăn trên đầu cũng theo chủ nhân mở to đôi mắt khi nghe tin, “Không thể nào, người đàn ông như thế cũng có thể bị đá sao?”

Lê Tranh không nói gì về chuyện tình cảm không mấy vui vẻ giữa Hà Dập và bạn gái của anh, cô lấy một miếng dưa hấu khác đưa cho Giang Tiểu Nam.

- -

Ăn được một nửa nồi lẩu, Lê Tranh nhận được cuộc gọi của Hà Dập.

Hà Dập nói với cô sáng mai không cần đi đến đài, đến thẳng đến bệnh viện luôn, “Nếu tôi không có ở đó thì em đứng chờ tôi ở cửa.” Khi cuộc gọi sắp kết thúc anh nói thêm: “Không liên lạc được với chiếc xe thử nghiệm gây tai nạn.”

Nhắc đến chiếc xe thử nghiệm, Lê Tranh nghĩ ngay đến đêm Ngày của Cha, Phó Thành Lẫm về muộn vì một chiếc xe thử nghiệm xảy ra tai nạn với một chiếc ô tô hạng sang, nhưng lại không nghe nói có người bị thương.

Giang Tiểu Nam tưởng rằng cô phải đi đến hiện trường, “Không sao, cậu đi nhanh đi.”

Lê Tranh đặt điện thoại xuống, “Sáng mai tớ mới đi.”

“Lại xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tớ cũng không rõ, thầy ấy chưa nói, có lẽ thầy cũng chưa hiểu chuyện gì.”

Mãi cho đến sáng hôm sau, Lê Tranh đến cửa bệnh viện gặp Hà Dập, phỏng vấn ông cụ Cốc đang nằm trên giường bệnh mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Nửa tháng trước vào khoảng mười giờ mười lăm phút tối, ông cụ Cốc đạp xe về nhà sau khi tập thể dục, đèn pha của chiếc xe đang lao đến, xe chạy với tốc độ rất nhanh, đến mức suýt chút nữa đụng phải ông cụ Cốc.

Ông cụ Cốc định tránh người sang bên cạnh, nhưng vì lớn tuổi phản ứng không kịp, hơn nửa còn giật mình, nên cả người và xe cùng ngã xuống.

Chiếc xe biến mất như một làn khói.

Ông cụ Cốc ngã xuống đất không đứng dậy nổi, một vài thanh niên tình cờ đi ngang qua đã đỡ ông dậy.

Những người qua đường khuyên ông nên báo cảnh sát, sau khi nghỉ ngơi thì ông cụ Cốc cảm thấy không có gì nghiêm trọng, đầu cũng không còn đau, chỉ bị thương ở khuỷu tay khi ngã xuống.

Cũng vì đã quá muộn, ông cũng không muốn làm phiền mọi người, thế là dắt xe về nhà.

Sáng hôm sau ông cụ Cốc mới cảm thấy có gì đó không ổn, nằm trên giường không sao dậy được. Gia đình liền gọi 120 để đưa ông cụ Cốc vào bệnh viện, hóa ra là ông bị tổn thương phần xương.

Ngay sau đó gia đình đã liên lạc với cảnh sát, nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả.

Thậm chí gia đình ông cụ Cốc cũng không biết người lái chiếc xe gây tai nạn lúc đó là ai, chiếc xe thử nghiệm đó thuộc công ty nào. Người ta nói rằng những vấn đề liên quan đến xe thử nghiệm đều được bảo mật.

Từ khi nhập viện cho đến nay, tất cả mọi chi phí đều do họ từ chi trả, họ cũng không biết chi phí tiếp theo để điều trị là bao nhiêu, đối với những gia đình bình thường không có nhiều tiền dành dụm, thì đơn giản là họ không có khả năng thanh toán.

Con trai ông cụ Cốc nói rằng: “Chúng tôi không làm gì sai, không biết làm thế nào để được bồi thường, đã bao nhiêu ngày rồi vẫn chưa tìm được câu trả lời. Tôi nghe nói hai ngày trước chiếc xe thử nghiệm cũng có xảy ra tai nạn, là với một chiếc xe sang trọng.”  

Cũng chính là người trong cuộc liên quan đến tai nạn xảy ra với xe thử nghiệm, con trai ông cụ Cốc quyết định đi tìm phóng viên, tranh thủ lúc tin tức vẫn còn sức nóng để vạch trần hành vi vi phạm pháp luật đó.

Khi đã hiểu rõ sự việc, Hà Dập cùng Lê Tranh rời khỏi phòng bệnh, đến đội quản lý tai nạn để xác minh.

Lê Tranh thắt dây an toàn, quay mặt về phía Hà Dập: “Ngay cả khi xác minh được tất cả đều là sự thật, chúng ta cũng sẽ không thể phỏng vấn được bất kì nội dung có giá trị nào.”

Hà Dập gật đầu, xét cho cùng đằng sau một chiếc xe thử nghiệm sẽ là một tập đoàn ô tô có tiềm lực tài chính và thực lực. “Nói cho tôi biết em nghĩ thế nào.”

Lê Tranh đã có sẵn ý tưởng: “Xác định đoạn đường mà xe thử nghiệm đi qua có phải là tuyến đường đã được phê duyệt hay không.” Kỳ thật không cần nghĩ cũng biết người điều khiển xe thử nghiệm đã lái xe vào tuyến đường đông đúc sau khi cảnh sát giao thông tan tầm.

“Sử dụng điều này như một mở bài để để tin, gây áp lực lên các bộ phận liên quan và các công ty ô tô.”

Ý tưởng này trùng hợp với Hà Dập.

- -

Loay hoay một lúc lâu, Lê Tranh cùng Hà Dập kết thúc buổi phỏng vấn và quay trở về đài.

Sau khi tìm hiểu, chiếc xe chạy thử nghiệm khiến ông cụ Cốc bị ngã nửa tháng trước không phải là chiếc xe chạy thử nghiệm đã xảy ra va chạm với chiếc xe hạng sang mấy ngày trước. 

Nhưng chính xác là xe thử nghiệm mới của công ty nào, không thể nào biết được.

Về bản thảo ngày hôm nay, Hà Dập giao cho Lê Tranh hoàn thành, anh cũng không đưa cô bất kỳ ý tưởng nào, muốn bồi dưỡng sự nhạy bén tin tức cho cô, “Viết xong thì gửi cho tôi xem.”

Anh rót một ly nước đá rồi ngồi xuống bên cạnh chỉnh sửa tin tức khác.

Di động của Hà Dập rung lên, có một tin nhắn mới đến.

Phùng Xán: [Anh có thể ra ngoài nói chuyện vài câu không?]

Hà Dập theo phản xạ nghiêng đầu qua, Phùng Xán từ chỗ ngồi của mình cũng đang nhìn anh bên này, còn chưa kịp nhìn rõ ánh mắt của Phùng Xán, anh đã thu hồi ánh mắt, dứt khoát xóa tin nhắn đi, tiếp tục nhìn vào máy tính.

Lê Tranh mất hơn một tiếng mới viết xong bản thảo, “Thưa thầy, thầy kiểm tra lại một chút đi.” 

Điều thu hút sự chú ý đầu tiên chính là tiêu đề ‘Sát thủ mới trên đường - xe thử nghiệm với lớp phim ngụy trang’, Hà Dập nhận xét: “Tiêu đề này vừa mạnh đấy.”

Lê Tranh: “Em e rằng không thể bắt được những người đó.”

Hà Dập hài lòng với bản thảo, chỉ chỉnh sửa một vài từ, anh trực tiếp gửi cho tổng biên tập.

Ngay sau đó, bản thảo được thông qua.

Vì còn phải cắt phim và lồng tiếng, sẽ không kịp phát sóng hôm nay, bên biên tập báo tối mai sẽ được phát sóng.

Sau một ngày bận rộn, Lê Tranh cuối cùng cũng có thể cầm được điện thoại của mình lên.

Bởi vì đã một thời gian dài không được mở lên, khoảnh khắc đăng lên vòng bạn bè hôm qua, đến bây giờ vẫn có người like và để lại bình luận.

Trong số hàng trăm lượt thích, không có một cái nào thuộc về Phó Thành Lẫm.

Hôm nay là ngày thứ hai trong chuyến công tác của Phó Thành Lẫm, không có liên lạc, nỗi nhớ cũng giống như những cơn mưa xuân, nhè nhẹ chầm chậm rơi xuống, thấm dần vào lòng từng chút một.

Lê Tranh nhìn màn hình điện thoại, ngón tay gõ vào màn hình trong vô thức, trong lòng nghĩ đến lúc này Phó Thành Lẫm đang làm gì.

Lúc giật mình bừng tỉnh, cô nhìn thấy khung chat với chú của mình không biết đã được mở từ lúc nào, cô còn gửi đi một tin nhắn [Khủng khiếp khủng khiếp quá 555555555].

Cô cố gắng thu hồi, thật may mắn vì vẫn còn thời gian.

Không lâu sau đó, Tưởng Thành Duật trả lời: [Cháu thu hồi gì vậy?]

Lê Tranh: [Tin nhắn sai ạ.]

Tưởng Thành Duật lập tức trả lời: [Cháu đã nhắn cái gì?]

Lê Tranh: [Không nhớ rõ.]

Tưởng Thành Duật: [Sao có thể thế được.]

Lê Tranh: “…” [Cháu thật sự không nhớ, cũng không để ý lắm.] Cô nói sang chuyện khác: [Sao hôm nay chú lại rảnh rỗi ngồi buôn chuyện với cháu thế?]

Tưởng Thành Duật: [Kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.]

Anh vẫn để ý tới tin nhắn được thu hồi trước đó, quan tâm hỏi cháu gái mình: [Chắc chắn không phải là tâm trạng không tốt chứ?]

Lê Tranh: [Làm gì có.]

Không phải cô đang có tâm trạng không tốt, chỉ là cô đang rất nhớ một người nào đó.

- -

Phó Thành Lẫm đang trên đường đến địa điểm thử nghiệm xe ở cách xa ngàn dặm, trời mưa cả một ngày, đến chiều tối mới chịu dừng lại.

Cận Phong đi xe dẫn đường phía trước, phía cuối con đường chính là bãi đất để thử nghiệm xe, lúc trước vừa được trải nhựa.

Triệu Đồng trả lời một cuộc điện thoại, không ngừng cau mày khi nghe bên kia thông báo tình hình, ngắt điện thoại vội vàng báo cáo với Cận Phong: “Sếp Cận, chiếc xe thể thao thử nghiệm được chúng ta ra mắt ở Bắc Kinh hồi tháng chín xảy ra tai nạn giao thông ở trung tâm thành phố.”

Cận Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên mở ra, “Làm sao lại chạy đến trung tâm thành phố? Ở đó có đoạn đường thử nghiệm sao?”

Triệu Đồng: “Không có. Nó đã vi phạm quy định, là người lái chiếc xe thử nghiệm cho bạn của mình lái, hơn mười giờ tối anh ấy lái xe ra ngoài một chuyến, kết quả xảy ra tai nạn với một chiếc xe hạng sang.”

Cô ấy nín thở, dự cảm vị tổ tông thứ hai này chắc chắn sẽ nổi giận.

“Báo cho giám đốc của bọn họ, trưởng bộ phận, người lái xe thử nghiệm, chép lại quy định của công ty về quản lý phương tiện thử nghiệm mười lần, phát hiện nếu có sao chép, lập tức đuổi việc. Các hình thức kỷ luật khác, đợi tôi về rồi quyết định.”

“Dạ.” Triệu Đồng lập tức truyền đạt ý kiến của ông chủ.

Cận Phong cũng ra chỉ thị: “Để bộ phận quan hệ công chúng làm việc kín đáo, đừng để nhận được bất cứ tin nóng nào.”

Triệu Đồng đáp lại, ngay lập tức gửi email.

Đến nơi thử nghiệm, tài xế từ từ cho xe vào bãi đậu xe.

Xe của Phó Thành Lẫm theo sát phía sau.

Người phụ trách khu vực đã đợi sẵn để chào đón anh, chuẩn bị chu đáo một đôi giày chống thấm nước dùng một lần.

Đây là bãi thử nghiệm cho mọi loại điều kiện đường xá, ngoài ra còn một đoạn đường núi, lầy lội và gập ghềnh, ông chủ đặc biệt cảm thấy hứng thú với đoạn đường đó.

Phó Thành Lẫm đặt chân vào giày, bỗng quay lại hỏi người phụ trách: “Loại giày này nhỏ nhất là cỡ bao nhiêu?”

Người phụ trách sửng sốt, thầm nghĩ, chân của anh không thể nào vừa cỡ nhỏ nhất, vội vàng cười trả lời: “Thỉnh thoảng cũng có phụ nữ đến đây, cỡ nhỏ nhất là 36.”

Mọi người đều nhìn Phó Thành Lẫm, ngạc nhiên vì câu hỏi kỳ lạ của anh.

Phó Thành Lẫm suy nghĩ một lúc, “Làm phiền đặt giùm tôi một vài đôi cỡ 36 - 38, lúc quay về tôi sẽ mang đi.”

Tất cả mọi người: “…”

Kiểu giày này không phải đặc sản ở đây đâu, không cần anh đem về làm kỷ niệm.

Phó Thành Lẫm phớt lờ ánh mắt khác thường của mọi người nhìn mình.

- -

Khi màn đêm buông xuống, Lê Tranh chậm chạp lê bước về nhà.

Phó Thành Lẫm không có ở đây, căn nhà như không có linh hồn.

Cô không để cho dì giúp việc nấu ăn, mua một phần bánh mì trở về, dựa vào sô pha nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, thỉnh thoảng lại cắn một miếng bánh mì. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lê Tranh muốn gửi tin nhắn cho Phó Thành Lẫm, nhưng cô lại không biết phải nói gì.

Cô xoay điện thoại, tập trung suy nghĩ để tìm đề tài. Khi điện thoại của cô sắp bị xoay cho chóng mặt, cô vẫn chưa tìm được ý tưởng nào.

Khi sức cùng lực kiệt, Lê Tranh đột nhiên nghĩ đến tin nhắn gửi nhầm lúc chiều cho chú của mình, lúc ấy đã cùng nói chuyện với chú rất lâu. Mặc dù lấy lý do gửi nhầm tin nhắn cảm thấy rất vụng về, nhưng tốt xấu gì thì cô cũng có thể nói được vài câu.

Lê Tranh tùy tiện bấm một vài chữ cái, rồi nhấn gửi đi.

Một vài phút sau, Phó Thành Lẫm trả lời: [?]

Lê Tranh: [Không có gì đâu, vừa rồi em không cẩn thận bấm nhầm.]

Phó Thành Lẫm đáp lại bằng một chữ ‘Ok’.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Lê Tranh cắn một miếng bánh mì lớn rồi nuốt xuống.