Người ta đã nói đến cái mức này, nếu như hắn ta vẫn cứ kiên trì, quả thật là làm khó cho người khác.
Rơi vào đường cùng, Bành Vượng đành phải vẫy vẫy tay khiến cho Hách Tri Nhiễm rời đi.
Náo nhiệt xem cũng xong, Hách Tri Nhiễm tranh thủ cơ hội này quay về phía trước của nhà trọ.
Hai vị tẩu tẩu đã làm xong bữa sáng, cháo trắng chứa đầy một chảo sắt, cộng thêm một món ăn kèm.
Hách Tri Nhiễm chủ động gọi người nhà họ Tạ và người nhà họ Phương tới cùng nhau ăn sáng, lại một lần nữa được người của hai nhà cảm ơn rối rít.
Không biết bên phía Bành Vượng xử lý chuyện huynh đệ nhà họ Hà bị thương như thế nào, dù sao sau khi nhóm nha dịch quay trở lại, người bên phía lều tranh đã ngừng nghỉ.
Nhóm nha dịch quay về, thấy người nhà họ Mặc dẫn theo người hai nhà Phương, Tạ ở chỗ đó ăn cháo gạo trắng, lập tức cảm thấy bánh bao trắng mềm hết thơm ngon.
Tuy nhiên nhìn thấy cháo trong chảo sắt lớn đã hết, đám nha dịch mới hậm hực bỏ đi.
Ăn sáng xong, Chu Lão Bát đi tới gọi Hách Tri Nhiễm cùng đi chợ.
Kế hoạch mua sắm vật tư của Hách Tri Nhiễm tương đối nhiều, nên đẩy theo chiếc xe ván gỗ.
Đi đến cửa quán trọ, nàng nhìn thấy Lý Hổ đứng chờ ở nơi đó, hơn nữa ánh mắt Lý Hổ nhìn nàng còn mang theo vẻ âm u.
Hách Tri Nhiễm giả vờ như không nhìn thấy.
"Chu quan sai, chúng ta đi thôi."
Chu Lão Bát không nói gì thêm, cùng Lý Hổ đi song song ở phía trước. Vòng qua một con phố, dòng người càng lúc càng nhiều, Hách Tri Nhiễm biết sắp đến chợ.
Chu Lão Bát dừng chân, chỉ vào phía trước nói: "Chỗ này chúng ta cần mua một ít lương khô, ngươi đi theo phía sau, thuận tiện mua đồ vật ngươi cần"
Hách Tri Nhiễm không muốn đi theo hai nha dịch mua sắm cùng nhau.
Trong không gian của nàng còn rất nhiều lương thực thực phẩm được thu vào trước khi nhà họ Mặc bị xét nhà, nếu như đi theo sau bọn họ, nàng sẽ không có cơ hội lấy chúng ra ngoài.
Vì thế, Hách Tri Nhiễm đảo mắt.
"Chu quan sai, ngài xem đồ vật ta cần mua tương đối nhiều, nếu đi cùng các ngài chỉ sợ sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian. Không bằng một mình ta đi mua, chúng ta ước định thời gian và địa điểm gặp nhau được không?"
Chu Lão Bát do dự.
Hách Tri Nhiễm là tội phạm lưu đày, một khi nàng rời khỏi tầm mắt của hắn, rất có khả năng sẽ chạy trốn.
Phạm nhân chạy trốn đối với nha dịch bọn họ cũng không phải chuyện nhỏ, trở lại kinh thành sẽ phải chịu trách phạt.
Hách Tri Nhiễm nhìn ra sự do dự của Chu Lão Bát, cẩn thận đem đạo lý trình bày rõ ràng cẩn thận.
"Chu quan sai, nếu như ta không muốn đi lưu đày cùng với phu quân, thì với năng lực của cha ta, nhất định sẽ nghĩ ra cách giữ ta ở lại kinh thành, ta không ngốc đến mức chạy trốn trong lúc đi lưu đày. Huống chi, người nhà họ Mặc đều đang ở nhà trọ, ta không có khả năng bỏ mặc bọn họ bỏ đi một mình."
Chu Lão Bát cũng cảm thấy Hách Tri Nhiễm nói cực kỳ có đạo lý, nhưng mà hắn ta nhát gan, vẫn có chút ít lo lắng.
Đúng lúc này, Lý Hổ mở miệng.
"Bát ca, ta cảm thấy lời nói của Hách thị có đạo lý, nếu như nàng ta dám chạy trốn, trở về ta sẽ đánh gãy chân Mặc Cửu Diệp."
Bề ngoài, Lý Hổ đang nói chuyện thay Hách Tri Nhiễm, nhưng Hách Tri Nhiễm lại nghe ra ý khác trong lời này.
Phỏng chừng Lý Hổ có ý khiến cho mình không thể quay về, vừa giúp Lý Nhu Nhi diệt cái đinh trong mắt, vừa có thể tra tấn Mặc Cửu Diệp.
Điều này không thể không khiến cho Hách Tri Nhiễm nghi ngờ thân phận thực sự của Lý Hổ.