Lý Lương thấy bà ta thành cái dạng này, càng thêm bực tức, nhấc chân đạp cho một cái.
“Còn khóc, sinh cái nữ nhi như vậy, còn có mặt mũi mà khóc?”
Chu thị dường như bị đá một cái khiến thanh tỉnh, bà ta tùy ý lau nước mắt, bất thình lình đứng dậy nhào về phía Hách Tri Nhiễm.
“Hách thị, ngươi trả mạng Nhu Nhi cho ta”.
Mặc Cửu Diệp và Chu Lão Bát thấy Hách Tri Nhiễm gặp nguy hiểm, đồng thời ra tay ngăn cản Chu thị.
Chỉ thấy Chu Lão Bát quất một roi thật mạnh nện vào người Chu thị, cùng lúc, Mặc Cửu Diệp nhấc chân đá vào người khiến bà ta bay ngược ra xa mấy mét.
Chu thị nặng nề ngã trên mặt đất, làm bốc lên một đám tro bụi, trong miệng phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Có thể thấy được, bà ta bị quăng ngã có bao nhiêu tàn nhẫn.
Người nhà họ Lý nhìn thấy tình trạng thảm hại của Chu thị, nhưng không có một ai tiến lên nâng dậy.
Chu thị ôm lấy bụng, há mồm ra thở hổn hển.
Chỉ thấy bà ta một lân nữa dùng sức cố gắng đứng dậy, lần này, bà ta không hề đi công kích Hách Tri Nhiễm, mà dùng hết sức lực toàn thân chạy về phía bờ sông.
Bành Vượng hô to: "Phạm nhân muốn nhảy sông tự vẫn, mau ngăn bà ta lại".
Mấy tên sai nha nhanh chóng chạy tới, ở thời khắc Chu thị chuẩn bị bước một chân vào sông liền bị túm chặt lại.
Chu thị nhảy sông không thành, lập tức trở lên điên cuồng.
"Các ngươi buông ta ra, để cho ta đi gặp Nhu Nhi của ta".
Dứt lời, bà ta nhào đến cắn vào cổ áo quan sai đang nắm chính mình. Quan sai bị đau, theo bản năng buông lỏng tay đang kiềm chế bà ta. Sau khi phản ứng lại, tức giận đá cho bà ta một cái, khiến cho bà ta lại một lần nữa ngã xuống đất.
Trên người Chu thị vốn bị nội thương do Mặc Cửu Diệp đá một cước kia, giờ lại té ngã lần nữa, toàn thân lập tức hôn mê.
Quan sai khó chịu gọi người nhà họ Lý, đến nâng Chu thị mang về.
Một trò khôi hài tạm thời kết thúc, Bành Vượng lập tức đưa ra quyết định.
Tội phạm lưu đày chạy trốn cũng không phải là việc nhỏ, người nhà đó tội lại thêm nặng.
Còn đến cuối cùng là tội như thế nào, thì không phải việc nhóm quan sai này có thể làm chủ được.
Đặc biệt, người ra lệnh xét nhà lưu đày nhà họ Lý là do Hoàng Thượng tự mình hạ thánh chỉ, tội danh của Lý Nhu Nhi chính là khi quân.
Chuyện lớn như thế này Bành Vượng cũng không dám trì hoãn, lập tức phái Chu Lão Bát mang theo bốn người quan sai khác áp giải người nhà họ Lý hồi kinh, một lần nữa định tội.
Nghe thấy quyết định của Bành Vượng, người nhà họ Lý lập tức ủ rũ.
Đặc biệt là Lý Lương, trà trộn trong quan trường mười mấy năm, sao có thể không hiểu việc trên đường lưu đày mà chạy trốn tội sẽ càng thêm nặng?
Lần này hồi kinh, cho dù nhà họ Lý bọn họ không bị xử trảm cả nhà, thì cũng sợ rằng sẽ bị tội danh phải giam cầm cả đời.
Nghĩ tới đây, chân Lý Lương cũng mềm.
Ông ta nghiêng ngả lảo đảo đi tới trước mặt Bành Vượng, phịch một cái quỳ xuống đất.
"Quan gia, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, xin hãy buông tha cho nhà họ Lý ta một lần thôi? Ta cầu xin ngài... Cầu xin ngài.....
Chuyện này lớn như vậy, sao Bành Vượng có thể bởi vì Lý Lương dập đầu cho mình mấy cái mà mềm lòng? "Người đâu, kéo Lý Lương ra ngoài, dọn dẹp một chút lập tức khởi hành".
Hắn ta nói dứt lời, mấy người quan sai đã tiến đến, thô lỗ kéo Lý Lương về vị trí ban đầu.
Ngay sau đó, Bành Vượng quay sang phân phó với những người nhà họ Lý đang bị dọa phát ngốc: "Đều đứng lên đi, đưa các ngươi trở lại kinh thành".
Lý Lương bị người khác mạnh mẽ kéo đi, tâm như tro tàn.