Thứ này trước mắt đối với Mặc Cửu Diệp mà nói, quả thực chính là đưa than ngày tuyết.
Trời biết tương lai sẽ còn gặp phải dạng phiền toái gì, trong tay có vũ khí, ít nhất còn có thể ứng phó một trận.
Hách Tri Nhiễm lo lắng Mặc Cửu Diệp sẽ dò hỏi nàng lai lịch của nỏ tiễn mini, vì tránh cho đề tài này mở ra, nàng nhanh chóng trở mình, đưa lưng về phía người đằng sau.
"Ta mệt nhọc, nghỉ ngơi sớm chút".
Kỳ thật trong lòng Mặc Cửu Diệp có sự nghi vấn, tuy nhiên cũng không nhất định phải hỏi đến tận cùng.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hách Tri Nhiễm sử dụng loại vũ khí tiên tiến như vậy...
Hách Tri Nhiễm thực sự quá mệt, vốn dĩ kế hoạch còn muốn nhìn xem tình huống buôn bán trên sàn giao dịch, nhưng mà nàng đã không thể chống đỡ được cơn buồn ngủ kéo đến, chỉ đành buông thả mặc cho bản thân đi gặp Chu Công.....
Quả nhiên giống như đã dự đoán từ trước, ngày hôm sau trước khi trời tối, trải qua sự cần cù trả giá vất vả của các nữ quyến, toàn bộ thịt khô đã được nướng xong.
Bành Vượng lập tức quyết định, để lại một ít cung cấp cho mọi người ăn dùng, còn lại mang toàn bộ vào trong thành phụ cận gần đó đổi tiền.
Hách Tri Nhiễm nghĩ, lát nữa sẽ thương lượng với Bành Vượng, cho phép nàng ngày mai cùng đi theo vào trong thành, thuận tiện lại mua sắm thêm một ít vật tư.
Ai ngờ, còn chưa kịp mở miệng, Bành Vượng đã chủ động tìm đến.
"Đệ muội, ngày mai vào thành, muội và Mặc huynh đệ nếu như có ý định có thể đi cùng”.
Hắn ta biết nhà mẹ đẻ Hách Tri Nhiễm tới đưa tiễn, hẳn là có cho nàng không ít ngân phiếu.
Trong tay có bạc, muốn chọn mua thêm một ít vật tư cũng không có gì đáng trách.
"Được, ngày mai ta cùng đi theo, thuận tiện mua một ít vật tư trở về". Hách Tri Nhiễm tươi cười đáp lại, thật đúng là mong cái gì thì tới cái đó, đều không cần bản thân phải cầu, chuyện tốt đã chủ động tới cửa.
Mặc Cửu Diệp cũng muốn đi theo Hách Tri Nhiễm vào trong thành, tuy nhiên hắn lo lắng vạn nhất kinh thành bên kia vội vã phái ra sát thủ tới vào lúc này, những nữ quyến trong nhà tay trói gà không chặt sẽ gặp nguy hiểm.
"Trên người ta còn có thương tích nên không thể đi cùng được".
Bành Vượng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng Mặc Cửu Diệp nói lời thật lòng.
"Quyết định như vậy, khoảng cách vào thành có chút xa, ngày mai trời chưa sáng chúng ta bắt đầu xuất phát".
Tiễn Bành Vượng đi, nằm trong lều trại, Hách Tri Nhiễm đưa ý thức tiến vào không gian.
Nàng muốn kiểm tra tình huống bán hàng của cửa tiệm, đã hai ngày, hẳn là có thể thêm chút tiền lời chăng?
Nghĩ như vậy, Hách Tri Nhiễm mở màn hình di động.
Chỉ thấy thương phẩm bên trong cửa hàng đã được bán sạch sẽ, tài khoản tăng thêm 425 vạn tệ.
Niềm vui bất ngờ đến quá đột ngột, làm cho nàng không kịp phản ứng.
Vì nghiệm chứng đây không phải nằm mơ, Hách Tri Nhiễm dùng ý thức véo chân mình một cái.
Đau đớn khiến cho nàng biết được tất cả chuyện này đều là sự thật.
Vốn tưởng rằng đồ cổ quý như vậy, một năm có thể bán đi vài món đã rất tốt, không nghĩ tới thời gian chưa được hai ngày, mười chín kiện thương phẩm toàn bộ đã được bán hết. Hách Tri Nhiễm tò mò ấn mở kí lục, dự định xem xét khoảng thời gian thương phẩm được bán ra.
Vừa nhìn đã thấy bất ngờ, nàng phát hiện tất cả sản phẩm trong cửa hàng đều được một người mua có tên là "nhà sưu tập nho nhỏ" mua hết, bao gồm cả cây trâm bạc bán ra ngày đầu tiên...
Chuyện này có thể thuyết minh một vấn đề, "nhà sưu tập nho nhỏ lần đầu mua sắm cây trâm bạc giá cả rẻ nhất, có thể là kiểm chứng xem thương phẩm là thật hay giả.