Hách Tri Nhiễm vắt óc suy đoán nhiều khả năng khác nhau, cuối cùng nàng nảy ra một ý, nghĩ tới Nam Kì.
Tìm được đột phá mới, Hách Tri Nhiễm có chút hưng phấn, nàng lật người hơi mạnh, vô tình ấn vào một cánh tay của Mặc Cửu Diệp.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Hách Tri Nhiễm nhanh chóng di chuyển cơ thể ra xa.
Nàng không biết liệu hành động của nàng có đánh thức Mặc Cửu Diệp dậy không, hay hắn cũng chưa ngủ như nàng.
Mặc Cửu Diệp thật sự ngồi dậy, giọng điệu vẫn không có chút ấm áp nào.
"Nàng cũng không ngủ được sao?"
"Ừm, ta đang nghĩ đến chút chuyện nên không ngủ được." Hách Tri Nhiễm không giấu giếm nói.
Mặc Cửu Diệp lại hỏi: "Vẫn đang suy nghĩ vê thân thế của ta sao?"
Bị hỏi thẳng vào vấn đề, Hách Tri Nhiễm do dự một lát rồi hỏi:
"Chàng và Nam Kì từng tắm chung với nhau chưa?"
Mặc Cửu Diệp cũng là một người thông minh, hắn lập tức nắm bắt được ý nghĩa chân chính của câu hỏi này.
"Ta có thể chắc chắn rằng hắn ta không có vết bớt."
Lúc này, Hách Tri Nhiễm đã hoàn toàn từ bỏ.
Ban đầu, nàng vẫn nghĩ rằng vết bớt của Mặc Cửu Diệp được Mặc gia xăm lên cũng không phải là không thể.
Nhưng Nam Kì hoàn toàn không có vết bớt độc nhất của Mặc gia, điều này hoàn toàn giải thích cho việc họ chưa bị đánh tráo.
Nói cách khác, phần này của dã sử hoàn toàn chưa từng được sự xem xét kỹ lưỡng.
Sau khi Hách Tri Nhiễm nhận được câu trả lời cuối cùng của Mặc Cửu Diệp, sự nghi ngờ về lai lịch của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Đồng thời, hắn càng không hiểu được hành vi của Nam Kì đối với hắn.
Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, bây giờ e rằng chỉ có chính Nam Kì mới biết câu trả lời.
Thấy Hách Tri Nhiễm vẫn còn trầm tư, Mặc Cửu Diệp thật sự muốn hỏi nàng biết được chuyện nực cười như vậy ở đâu.
Nhưng nghĩ đến lời hứa với nàng, Mặc Cửu Diệp vẫn cố gắng đè nén sự tò mò trong lòng.
Để không để người phụ nữ này suy nghĩ lung tung, Mặc Cửu Diệp lựa chọn nói ra suy đoán của mình.
"Ta và Nam Kì lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bọn ta có một tình bạn sâu sắc, hắn ta đối xử với ta rất tốt.
Ta nhớ khi ta đang chiến đấu ở biên giới, cần gấp lương thảo, ta có viết thư thư gửi triều đình nhưng vẫn không được giải quyết, nhìn thấy những người lính đang trong lúc nguy cấp và cạn kiệt lương thực, chính Nam Kì đã bỏ tiền túi của mình để phái người đi thu thập lương thảo từ khắp nơi và gửi nó đến biên giới.
Lần đầu tiên ra chiến trường, ta vô tình bị mũi tên độc của địch b.ắ.n trúng, để giúp ta giải độc, Nam Kì đã vội vàng đến dược cốc xin thuốc cho ta.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể cho thấy tình cảm giữa Nam Kì với ta hoàn toàn không phải là giả.
Ta nhận thấy có điều gì đó không ổn với hắn ta từ khi ta từ biên giới trở về kinh thành, mặc dù hắn ta vẫn đi gặp ta ở ngoài thành như trước đây, nhưng với sự hiểu biết về hắn ta bao năm qua, trực giác của ta nói với ta rằng hắn ta không chào đón ta trở lại.
Hơn nữa, ánh mắt của hắn ta luôn lảng tránh, ta nghĩ rằng hắn ta đã gặp phải điều gì đó, khi ta hỏi về nó, hắn ta đã chọn không trả lời trực tiếp, mà toàn nói trái nói phải.
Sau khi trở về kinh thành và ổn định cuộc sống, ta vội vã đến vương phủ để gặp hắn ta càng sớm càng tốt.
Hắn ta chỉ hỏi ta một câu: Nếu ta không phải là con trai của hoàng đế, liệu chúng ta có còn là huynh đệ tốt không?
Lúc đó, ta không để trong lòng lời nói của hắn ta, chỉ an ủi hắn ta một cách thản nhiên.