Mặc Cửu Diệp không biết căn nguyên lời nhắc nhở của Hách Tri Nhiễm, nhưng dựa trên những chuyện trong quá khứ, hắn có thể chắc chắn rằng, phàm là lời nàng nói, hầu như không sai bao giờ.
Vì vậy, Mặc Cửu Diệp gật đầu thật mạnh, tỏ ý rằng mình đã hiểu.
Bọn họ đến gần nhau, Bành Vượng hàn huyên mấy câu với Mạnh Hoài Ninh, sau đó giới thiệu Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cho hắn ta.
Mạnh Hoài Ninh không xa lạ gì với Mặc Cửu Diệp.
Chiến thần tiếng tăm lẫy lừng thời Đại Thuận, có ai là không biết đến?
Thậm chí Mạnh Hoài Ninh còn hiểu rõ tội danh của Mặc Cửu Diệp chỉ là vu oan giá hoạ mà thôi.
Thuận Vũ đế trừng phạt Mặc gia chẳng qua là vì hắn công cao chấn chủ, khiến người ta khó chịu.
Bởi vì tổ phụ nhà hắn ta cũng công danh đầy mình, khiến người khác phải dè chừng, nên ông ấy mới bỏ mạng không rõ nguyên do trên đường về quê.
Mặc dù Mạnh gia biết nguyên nhân tử vong thật sự của Mạnh Các lão, nhưng để bảo toàn tính mạng cho cả gia đình, cũng chỉ có thể nói với người ngoài ông ấy c.h.ế.t vì bệnh tật.
Mặc Cửu Diệp đã vô số lần đánh đuổi giặc ngoại xâm, bảo vệ sự bình an của Đại Thuận, hắn là người được Mạnh Hoài Ninh kính trọng từ tận đáy lòng.
Huống chi, vận mệnh của Mặc gia với chính gia đình hắn ta cũng gần như đồng bệnh tương liên.
Mạnh Hoài Ninh chủ động giơ quyền về phía Mặc Cửu Diệp.
"Mạc tướng quân, hạ quan xin phép."
Mặc Cửu Diệp vội đáp lễ: "Giờ đây ta không còn là tướng quân nữa, chỉ là một tù nhân bị mọi người khinh thường. Mạnh đại nhân xưng hô với ta như vậy không thích hợp."
Trên thực tế, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng Mạnh Hoài Ninh mới lựa chọn gọi Mặc Cửu Diệp như vậy.
Mặc gia trung thành bao đời nay, trong mắt hắn ta tất cả mọi người đều là những anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, giờ đây bị đày ải oan uổng, khó có thể gọi là Quốc công.
Xuất phát từ sự tôn trọng Mặc gia, Mạnh Hoài Ninh đã gọi Mặc Cửu Diệp là tướng quân.
Mạnh Hoài Ninh xua tay: "Không, nam tử Mặc gia đã nhiều đời canh nhà, giữ nước, một tiếng Tướng quân này ngài xứng đáng nhận được."
Nhìn thấy hai người nhường tới nhường lui nhau vì danh phận, Bành Vượng nói: "Mạnh lão đệ vừa nhìn đã biết là người dễ mến, còn Mặc huynh đệ là người ngay thẳng, theo ta thấy, chi bằng hai người gọi nhau là huynh đệ, như vậy sẽ thân mật hơn chút."
Thấy vậy, Mặc Cửu Diệp vội vàng báo tuổi: "Tại hạ năm nay hai mươi mốt, không biết Mạnh đại nhân bao nhiêu tuổi?"
"Ta hơn ngài một tuổi, nếu Mặc huynh đệ không ngại thì cứ gọi ta một tiếng Mạnh đại ca."
"Mạnh đại ca."
Trò chuyện một hồi, Bành Vượng cũng không quên mục đích của chuyến đi này.
Hắn ta chủ động nói với Mạnh Hoài Ninh về đề nghị của Hách Tri Nhiễm.
Biểu hiện của Mạnh Hoài Ninh sau khi nghe quả nhiên không làm Hách Tri Nhiễm thất vọng.
Hắn ta quả đúng như sử sách ghi lại, tư duy không hề cổ hủ mà táo bạo, là người biết nhìn xa trông rộng.
Mặc dù Mạnh Hoài Ninh không phản đối đề nghị của Bành Vượng, nhưng cũng không đưa ra quyết định ngay lập tức. Để xác nhận thêm lợi và hại trong đó, hắn ta cẩn thận hỏi thêm một vài chi tiết và nguyên do.
Yêu cầu Bành Vượng đưa ra đề nghị thì được, nhưng để hắn ta giải thích chi tiết thì hắn ta không làm được.
Vì vậy, hắn ta trực tiếp đẩy Hách Tri Nhiễm tới.
Mạnh Hoài Ninh không vì Hách Tri Nhiễm là nữ tử mà khinh thường nàng.
"Ý của đệ muội là bắt buộc phải hỏa táng t.h.i t.h.ể của những người dân này sao?"
Hách Tri Nhiễm trịnh trọng nói: "Đúng vậy, càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể tránh khỏi dịch bệnh bùng phát. Với lại không giấu gì Mạnh đại ca, một vài thôn dân đến tị nạn cùng bọn ta đã bị nhiễm dịch hạch."