Mặc Cửu Diệp đi tới trước mặt Hách Tri Nhiễm, ngón tay chỉ về phía lều trại mới dựng nói: "Nàng đi đường cả ngày rồi, vào trong nghỉ ngơi một lát đi!"
Đúng là Hách Tri Nhiễm hơi mệt mỏi, đáp một tiếng rồi theo Mặc Cửu Diệp trở lại trong lều.
Nghỉ ngơi một hồi, Hách Tri Nhiễm kêu Mặc Cửu Diệp cùng mình lên núi xem một chút.
Nói là nhìn một chút, nhưng chủ yếu là nàng đang suy tính cho các nữ quyến trong nhà. Muốn tìm một ít nhánh cây làm thành gậy leo núi đơn giản cho bọn họ.
Như vậy, lỡ như gặp phải đoạn đường núi không dễ đi, bọn họ cũng có thể có thêm một trợ lực.
Hai người cùng nhau cố gắng, làm được mười cây gậy leo núi đơn giản mang về.
Thấy trong tay hai người xuất hiện thêm thứ gì đó mới mẻ, sau khi người Tạ gia cùng Phương gia hỏi công dụng, hai nhà cũng cho người làm theo.
Bình an vượt qua một đêm, hôm sau dậy sớm, mọi người ăn sáng qua loa, thu dọn hành lý và một ít đồ dùng, sau đó vác lên vai, đi theo đám quan sai cùng nhau leo lên núi Ngưu Giác.
Mới đầu còn khá tốt, sau khi nghỉ ngơi một đêm, mọi người thể lực dồi dào, nhưng xuất phát được một giờ, bắt đầu liên tục xuất hiện tình huống bị tụt lại phía sau.
Nhất là người Hà gia, bọn họ hoặc là cõng hoặc là khiêng, chung quy luôn phải có mấy người trông nom Hà Minh. Vì vậy, họ thường xuyên là đội ngũ phía sau cùng.
Cho dù đám quan sai vung roi hù dọa bọn họ tăng tốc độ, bọn họ cũng không cách nào bước nhanh hơn.
Bất đắc dĩ, Bành Vượng chỉ có thể dẫn theo mọi người vừa đi vừa nghỉ.
Tốc độ đi đường như vậy, ngược lại là rất hợp ý Mặc Cửu Diệp.
Thỉnh thoảng hắn sẽ săn mồi ở bụi cỏ hoặc là những chỗ ven đường khác. Hách Tri Nhiễm cùng các nữ quyến trong nhà cũng sẽ thuận tay hái một ít thảo dược.
Bành Vượng thấy rằng, tuy giảm tốc độ đi đường nhưng Mặc gia còn có thể thu hoạch được những thứ này, sự bất mãn đối với họ cũng tan đi rất nhiều.
Một đường vừa đi vừa nghỉ như vậy, đến lúc xế chiều, đoàn người thuận lợi tiến sâu vào trong núi.
Không thể không nói, không khí thuần khiết nơi này tuyệt đối là món quà từ thiên nhiên ban tặng
Nhìn xuống chân núi, cảm giác bản thân cao vạn thước.
Xung quanh nơi này, biển mây mênh mông, quần phong lơ lửng, quanh co uốn lượn, khiến cho tâm hồn thoáng đãng, vui sướng.
Đứng trước cảnh đẹp như vậy, Hách Tri Nhiễm tạm thời quên đi tất cả, thả lỏng tinh thần cảm nhận sự thư thái do thiên nhiên mang tới.
Ngay lúc nàng đang đắm chìm trong thiên nhiên, chợt nghe phía dưới truyền tới tiếng thét chói tai của nữ nhân.
Toàn bộ ánh mắt mọi người đều hướng về nơi phát ra âm thanh đó.
Chỉ thấy Triệu thị ngã ngồi dưới đất, vẻ mặt hết sức đau đớn.
Hách Tri Nhiễm vội vàng chạy tới.
"Hách thị, bà bà của ta mới vừa đạp phải đá, hẳn là đau chân." con dâu Phương gia kéo Hách Tri Nhiễm, giải thích tình huống của bà bà.
Không có bất cứ nghi ngờ gì, Hách Tri Nhiễm vén ống quần Triệu thị lên kiểm tra.
Nhìn thấy mắt cá chân rõ ràng đã bị lồi ra, vị trí này dễ bị trẹo như vậy?
"Thẩm thẩm, thẩm bị gãy xương rồi."
Trong lúc Hách Tri Nhiễm nói chuyện, tầm mắt đã bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Nghe nói bản thân bị gãy xương, nước mắt Triệu thị nhất thời lập tức rơi xuống.
"Đều là ta vô dụng, đi bộ cũng đi không xong." Vừa nói, bà ấy vừa theo bản năng nhìn về phía người của Hà gia.
Giờ phút này Hà Minh được mấy nữ quyến khiêng lên, chật vật đi về phía bọn họ.
Triệu thị không muốn giống như Hà Minh, làm liên lụy đến người nhà. Thừa dịp con dâu không chú ý đến mình, nhắm mắt lại, lăn xuống sườn núi bên cạnh.
Ai cũng không nghĩ tới Triệu thị sẽ nghĩ quẩn như vậy.