Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 231



Nghe Hách Tri Nhiễm giải thích toàn bộ, Mặc Cửu Diệp mới chật vật mở miệng.

"Cái không gian này của nàng quá mức nghịch thiên, vì tương lai có thể bảo vệ nàng tốt hơn, ngàn vạn lần không thể để cho người nào khác biết được chuyện này."

Đương nhiên Hách Tri Nhiễm hiểu được đạo lý hoài bích kỳ tội, đưa Mặc Cửu Diệp vào, một mặt là vì cứu tính mạng hắn.

Ngoài ra, từ lúc Mặc Cửu Diệp vì nàng mà nhảy xuống vách núi, nàng đã thấy rõ lòng mình, đồng thời cũng thấy rõ thái độ của Mặc Cửu Diệp đối với nàng.

Có thể vì đối phương mà quên đi bản thân, bất kể Mặc Cửu Diệp đối với mình cho dù là tình thân, tình bạn hay tình yêu, tóm lại nàng có thể kết luận, Mặc Cửu Diệp có tình cảm đối với mình.

Điều này đủ chứng minh, Mặc Cửu Diệp đáng được tín nhiệm.

Vì vậy, sau khi Hách Tri Nhiễm tiết lộ toàn bộ bí mật của mình cho Mặc Cửu Diệp, không những không cảm thấy áp lực, mà ngược lại còn cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Ít nhất, trong tương lai nếu nàng muốn vào không gian lấy một vài thứ, sẽ có một người biết rõ tình hình ở bên cạnh để hỗ trợ che giấu.

Mặc Cửu Diệp yên lặng suy nghĩ, lúc này mới chú ý tới cơ thể mình.

Cơ thể hắn bị một tấm chăn trắng như tuyết phủ lên, hơn nữa hắn có thể cảm nhận được, hiện tại bản thân không một mảnh vải che thân.

Cảm nhận được tất cả những thứ này, Mặc Cửu Diệp lập tức cứng đờ.

Điều đầu tiên hắn nghĩ chính là, bản thân đã hoàn toàn bị Hách Tri Nhiễm nhìn sạch sẽ rồi.

Nghĩ đến ngày tân hôn, lúc Hách Tri Nhiễm đổi thuốc cho mình, căn bản không cách nào so với tình cảnh "chính diện" ngày hôm nay...

Hách Tri Nhiễm không biết ý nghĩ trong lòng Mặc Cửu Diệp lúc này, nàng đang cầm một chai thuốc, chuẩn bị giúp hắn đổi dịch truyền. Ai ngờ, đột nhiên Mặc Cửu Diệp nói một câu, thiếu chút nữa làm chai thuốc trong tay nàng rơi xuống đất.

"Toàn bộ cơ thể ta đã bị nàng nhìn thấy, nàng phải chịu trách nhiệm với ta."

Đôi mắt Hách Tri Nhiễm trợn to, chỉ tay bản thân mình.

"Muốn ta chịu trách nhiệm?"

Mặc dù vẻ mặt Mặc Cửu Diệp có chút quân bách, nhưng vẫn nhắm mắt nói:

"Đúng, phải chịu trách nhiệm."

Ngay tại khoảnh khắc Hách Tri Nhiễm nhảy xuống vách núi, hắn đã nhận ra được tình cảm của bản thân.

Hắn đã thích nữ nhân này, cho dù biết rất rõ nếu mình nhảy xuống vách núi cùng nàng thì hy vọng sống sót sẽ rất mong manh, nhưng hắn vẫn dứt khoát phi thân xuống cứu nàng.

Lúc ấy trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là, cuộc đời này của hắn không thể không có nàng.

Đúng ra, với tính cách của hắn, hẳn là phải giống như lần trước, nói ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.

Nhưng mà lần này Mặc Cửu Diệp cố ý nói ngược lại, mục đích chính là hy vọng có thể mượn cơ hội này để bám theo nàng cả đời.

Lấy hiểu biết của Hách Tri Nhiễm đối với Mặc Cửu Diệp mà nói, hắn không phải là loại người tùy ý đùa bỡn người khác.

Có thể thấy, hắn nói những lời này là thật sự nghiêm túc.

Có điều, nàng nghe ít nhiều có chút không được tự nhiên.

Không phải hắn nên nói là, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng sao?

Sao lại nói ngược rồi?

Khi ánh mắt nàng rơi trên người Mặc Cửu Diệp, mới bừng tỉnh hiểu ra.

Thì ra, hắn bảo mình chịu trách nhiệm, là bởi vì đã bị nhìn sạch sẽ. Nghĩ như vậy, Hách Tri Nhiễm cảm thấy hơi buồn cười.

Mà quả thật nàng cũng bật cười.

"Ha ha ha, được, ta chịu trách nhiệm với chàng."

Thấy nàng không hề nghiêm túc, Mặc Cửu Diệp không thể nào xác định được tính chân thực của những lời này.

"Nàng đồng ý thật sao?"

Thời điểm rơi xuống vách đá, Hách Tri Nhiễm đã thấy rõ tình cảm trong lòng mình, đương nhiên sẽ không giả vờ dè dặt giống như những nữ tử cổ đại kia.