Nghĩ đến người nhà vẫn còn đang lo cho bọn họ thế nào, bọn họ quyết định trước tiên rời khỏi nơi này quan trọng hơn.
Lo cho thương thể của Mặc Cửu Diệp không hợp đi lại, Hách Tri Nhiễm quyết định để hắn tạm thời ở lại không gian, bản thân một mình ra ngoài tìm đường ra.
Mới đầu Mặc Cửu Diệp không đồng ý, hắn lo Hách Tri Nhiễm ở nơi hoang vu dã ngoại gặp nguy hiểm gì, ngay cả người trợ giúp cũng không có.
Hách Tri Nhiễm bảo đảm với hắn một khi gặp được nguy hiểm sẽ lập tức trốn vào không gian.
Nghĩ đến sự thần kỳ của không gian, Mặc Cửu Diệp đỡ lo hơn chút.
Dặn nàng nhất định phải chú ý an toàn, mới thả người rời đi.
Hách Tri Nhiễm đi ra từ không gian lại lục soát mấy người hắc y nhân lần nữa, lấy toàn bộ tài sản không quá nhiều trên người bọn họ lúc này mới đi tới hướng mà bọn họ đi tới.
Nàng tin nơi này chắc chắn có con đường đi ra bên ngoài, nếu không những hắc y nhân này làm sao đến được đây?
Hách Tri Nhiễm lấy ra một con d.a.o Thuy Sĩ mở đường, trên đường đề phòng bị bụi gai cào vào cơ thể, còn phải đề phòng xà trùng dưới chân...
Thời gian quay lại lúc ban ngày.
Người Mặc gia gần như một đêm không ngủ.
Lúc Bành Vượng đang gọi đại bộ phận tiếp tục khởi hành, Mặc lão phu nhân là người đầu tiên không đi.
"Bành quan gia, con trai và con dâu của ta đến giờ sinh tử chưa rõ, ta không thể đi."
Nhóm tẩu tẩu cùng Mặc Hàm Nguyệt thấy vậy cũng tỏ ý không đợi được Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm trở về, các nàng nhất quyết không rời đi, cho dù là ai đánh c.h.ế.t ở nơi này thì các nàng cũng phải chờ. Nể mặt Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm, thái độ của Bành Vượng đối với Mặc gia coi như không tồi.
"Ta đã đồng ý với Chu Lão Bát để hắn đi tìm người, ba ngày sau sẽ hợp lại với chúng ta, ba ngày sau sống c.h.ế.t của bọn họ sẽ có kết luận, các ngươi ở đây chờ cũng không thay đổi được gì, không bằng sớm đi thôi."
Ai ngờ, lời nói của hắn đối với nữ quyến Mặc gia không có chút lực uy h.i.ế.p nào.
Đám nữ quyến với Mặc lão phu nhân cầm đầu nhất định không chịu đi.
Mắt thấy roi của quan sai muốn rơi xuống trên người các nàng cũng không thể làm các nàng lùi bước.
Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải nhìn nhau một cái, đều đi về phía người Mặc gia.
Hai người đầu tiên là hành lễ cung kính với Bành Vượng.
Phương Truyền Châu mới nghiêm lời nói: "Quan gia, trên đường Mặc gia đối với gia ta có ân, ta từng nói qua, đời này sẽ đối Mặc gia như thiên lôi sai đâu đánh đó. Hiện tại phu thê bọn họ sống c.h.ế.t không rõ, chúng ta cũng muốn chờ cùng với người Mặc gia."
Tạ Thiên Hải cũng đi tới tỏ rõ thái độ.
"Quan gia, Tạ gia chúng ta cũng muốn cùng tiến cùng lui với Mặc gia."
Bành Vượng làm nhiều năm quan sai áp giải như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp được chuyện như này.
Cơn giận của hắn nhất thời bị những người này châm ngòi, đoạt lấy roi trong tay Trương Thanh hung hăng quật lên người Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu.
Mặc lão phu nhân thấy bọn họ bởi vì chuyện nhà mình mà bị phạt, lập tức chạy qua che phía trước hai người.
Những nữ quyến Mặc gia đi theo Mặc lão phu nhân đồng thời che Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu ở phía sau.
Cùng lúc đó Phương gia và Tạ gia cũng đều chạy tới chuẩn bị chống lại quan sai. Người Hà gia ở xa nhìn thấy một màn như vậy ngược lại làm ra bộ dáng cao cao tại thượng chuyện không liên quan đến mình.
Trong lòng Bành Vượng biết những phạm nhân này là thật sự động, cho dù hắn ra lệnh cho tất cả quan sai cùng động thủ chỉ sợ sẽ không thể lay động quyết tâm bọn họ muốn ở lại.