Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 258



Nghe thấy Mặc Cửu Diệp đang bị thương nặng, lúc này Phí Nam Vũ mới nhớ ra mình đã không để ý đến lí do bọn họ xuất hiện ở huyện Bình Dương.

Thế nhưng, hắn ta là một người nhạy cảm, cũng biết loại chuyện như vậy rất khó hỏi nên chỉ giơ nắm đ.ấ.m về phía Hách Tri Nhiễm.

“Vết thương của Mặc công tử quan trọng hơn, đúng giờ Mùi, ta sẽ chờ phu nhân ở cổng thành phía Đông.”

“Được, ta nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Hách Tri Nhiễm nói xong, liền quay người rời đi.

Để tiết kiệm thời gian, nàng đi đến chỗ xe ngựa trước.

Vốn tưởng chỉ cần thuê một chiếc xe ngựa là xong, kết quả nàng phát hiện ra, ở tiệm xe ngựa không những cho thuê xe mà còn bán luôn cả gia súc kéo xe.

Vương triều Đại Thuận quản lí ngựa rất chặt chẽ, ngoại trừ một vài gia đình quan lại được đặc cách thì tất cả những ai muốn sở hữu một chiếc xe ngựa, việc đầu tiên cần phải đến quan phủ xin giấy chứng nhận.

Không những vậy, giá của một con ngựa còn rất đắt đỏ, ở tiệm xe ngựa đã một tháng nay không bán được con ngựa nào, lâu dần ông chủ không còn muốn quản lí đám ngựa đó nên cũng không kinh doanh ngựa nữa.

Vì vậy, bây giờ trong cửa hàng xe ngựa cũng chỉ bán trâu, lừa và la mà thôi.

Suy nghĩ một chút mới thấy, thuê xe ngựa không tiện bằng tự nàng và Mặc Cửu Diệp đi.

Dù sao nàng cũng có bí mật, hơn nữa thân phận của cả hai cũng có chút đặc thù.

Nghĩ đến đây, Hách Tri Nhiễm quyết định mua một con la, sau đó nhờ ông chủ cố định lại chiếc xe, như vậy nàng có thể lái chiếc xe la đuổi theo đội quân lớn rồi.

Nếu Bành Vượng cho phép, vậy thì từ nay về sau họ cũng có một chiếc xe để di chuyển trên đường rồi. Ngược lại, nếu nàng bán chiếc xe la đi sau khi đã đuổi theo đội quân lớn thì cũng như nhau cả.

Hách Tri Nhiễm không bao giờ trì hoãn công việc, nàng luôn hành động ngay sau khi có ý tưởng.

Nàng chọn một con la tương đối khoẻ mạnh, rồi thuận tiện mua thêm một chiếc xe có mái che.

Tổng cộng hết mười lượng bạc.

Sau khi ông chủ đã cố định xong chiếc xe, Hách Tri Nhiễm liền lái chiếc xe la về phía đông.

May mắn thay kiếp trước nàng đã từng cùng bộ đội về quê giúp làm nông, nên đã được dân làng dạy cho kĩ năng lái xe.

Tuy rằng mới đầu lái chiếc xe la còn cảm thấy lạ lẫm, nhưng sau khi tìm hiểu một chút, Hách Tri Nhiễm đã dần trở nên thành thạo hơn.

Vì chuyện xảy ra với quan huyện, nên cổng thành hôm này kiểm soát người ra vào thành rất chặt chẽ.

Hách Tri Nhiễm trang điểm khá ổn, tuy phải xếp hàng mất một lúc, nhưng nàng vẫn rời thành suôn sẻ.

Đi thẳng một mạch đến vùng ngoại ô phía đông, nếu nàng nhớ không lầm, nàng đã từng đi ngang qua một khoảng sân bị bỏ hoang ở đây, vì vậy Hách Tri Nhiễm định đến đó xem thử.

Rất nhanh, nhờ dựa vào kí ức nàng đã lái xe la ra đến khoảng sân kia.

Tuy khoảng sân không lớn, nhưng phòng ốc cũng khá gọn gàng, có lẽ vì đã lâu không có người ở nên cỏ dại mọc um tùm.

Hách Tri Nhiễm lái xe la vào trong.

Hách Tri Nhiễm mở cửa nhà chính ra, rồi nhìn một vòng, nàng không khỏi cảm thán ông trời đối xử với mình không tệ.

Trong phòng trống rỗng, rất thích hợp với cái mà nàng gọi là nhà kho. Nàng vô thức nhìn chiếc đồng hồ treo tường lớn trong không gian, vẫn còn chút thời gian nữa mới đến giờ giao hẹn với Phí Nam Vũ, Hách Tri Nhiễm lập tức bước vào không gian.

Mặc Cửu Diệp đang chuẩn bị cơm trưa trong bếp, thấy Hách Tri Nhiễm về, hắn liền buông thìa trong tay xuống bước tới.

"Tình hình bên ngoài thế nào?"

Hách Tri Nhiễm giải thích ngắn gọn về những gì người dân huyện Bình Dương đang bàn tán, còn nói cho hắn nghe về việc mình đã gặp Phí Nam Vũ và lí do tại sao Phí Nam Vũ lại xuất hiện ở huyện Bình Dương.