Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 267



Còn về phần Nam Thụy mà Hà Chí Viễn mới vừa nhắc tới, mẫu phi của hắn ta không được sủng ái, Thuận Vũ Đế cũng không thích đứa con trai này, từ nhỏ hắn ta đã không có cảm giác tồn tại trước mặt người khác.

Thậm chí, ngay cả bình thường hắn ta vẫn luôn thể hiện rằng mình không quan tâm đến chính sự, suốt ngày chỉ ngâm thơ, vẽ tranh với những văn nhân thanh cao.

Nếu như những gì Hà Chí Viễn nói là sự thật, thì nhất thời Mặc Cửu Diệp không thể hiểu được, Nam Thụy làm như vậy với mục đích gì.

Để xác nhận lời nói của Hà Chí Viễn có đúng hay không, hắn hỏi: "Ta và hắn không thù không oán, tại sao hắn lại làm như vậy?"

Thấy lời nói của mình cuối cùng cũng khơi dậy sự hứng thú của Mặc Cửu Diệp, Hà Chí Viễn đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Ông ta cười một tiếng nham hiểm và nói chuyện càng tự tin hơn.

"Mặc công tử là người thông minh, đáng lẽ ngươi phải hiểu rõ mục đích mà ta nó chuyện này với ngươi chứ.”

Nhìn bộ mặt tiểu nhân của Hà Chí Viễn, Mặc Cửu Diệp muốn đ.ấ.m ông ta một cái.

Tuy nhiên, vì để có thể lấy được một số thông tin hữu ích, hắn siết chặt nắm đ.ấ.m rồi thả ra.

"Ta chỉ là một võ phu, căn bản không hiểu những gì quá phức tạp. Nói chuyện với ta mời Hà đại nhân đừng vòng vo tam quốc."

Vốn ông ta tưởng rằng, nếu ông ta nói ra điều này, Mặc Cửu Diệp sẽ thay đổi thái độ ngay lập tức lấy lòng ông ta.

Kết quả hoàn toàn khác với những gì ông ta nghĩ, không những không lấy lòng mà thậm chí Mặc Cửu Diệp còn hù dọa ông ta.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mặc Cửu Diệp, Hà Chí Viễn bất giác rùng mình.

Thậm chí ông ta còn nghĩ rằng, nếu hôm nay không nói ra tất cả những gì mình biết, có thể Mặc Cửu Diệp sẽ dùng biện pháp cứng rắn để buộc ông ta phải phục tùng.

Về phần thủ đoạn là gì, Hà Chí Viễn cũng không dám nghĩ tới, với sự quyết đoán đầy c.h.ế.t chóc của Mặc Cửu Diệp trên chiến trường thì chính mình cũng không có trái ngon quả ngọt mà ăn rồi.

Nói tới nói lui, cuối cùng ông ta vẫn phải...

Nghĩ thông được điều này, Hà Chí Viễn dứt khoát không lo lắng về được mất nữa, ông ta không tin rằng Mặc Cửu Diệp không cảm kích khi ông ta nói ra bí mật này.

"Việc Thụy Vương suốt ngày ngâm thơ, vẽ tranh chỉ là bề ngoài mà thôi, nhằm khiến Hằng Vương và Kì Vương buông lỏng cảnh giác, nghĩ rằng hắn không phải vật cản trên con đường trở thành trữ quân của hai người họ. Nhưng bọn họ chẳng hề biết rằng Thụy Vương đã bí mật thu phục được rất nhiều cận thần. Bề ngoài những cận thần đó thuộc phe của Hằng Vương hoặc Kì Vương, nhưng thực chất họ làm việc cho Thụy Vương. Lúc đầu hắn yêu cầu ta giữ lại lương thảo cần đưa đến biên quan, mục đích là khiến Vương Tề nghi ngờ Hằng Vương, mục đích là khiến họ gây chiến với nhau. Kết quả đúng như suy đoán của Thụy Vương, người của Tề Vương liên tục cố gắng luận tội Hằng Vương, đến mức hai người trở nên như nước với lửa, thậm chí sau lưng họ còn bắt đầu ra tay đàn áp lẫn nhau."

Lúc này, Mặc Cửu Diệp chưa thể phân biệt được thật giả trong lời của Hà Chí Viễn.

Tuy nhiên, điều ông ta nói khá có lý và có căn cứ cụ thể, cũng không phải không thể.

"Thụy Vương đã hứa cho ngươi lợi ích gì mà ngươi cam tâm để hắn lợi dụng?"

Câu hỏi này mới là mấu chốt, nếu câu trả lời của Hà Chí Viễn hợp lý, Mặc Cửu Diệp sẽ thay đổi tất cả những suy nghĩ của hắn về chuyện năm đó.