Nàng giả vờ chất đồ vào xe la, nhưng thực tế, nàng đã dự định sẽ bỏ những khẩu s.ú.n.g lục mini đó vào những chiếc hộp gỗ đã được chuẩn bị từ trước và giao chúng cho mọi người trong thời gian sớm nhất.
Hơi vội vàng khi chọn thời điểm này để đưa cho họ các khẩu s.ú.n.g ngắn, nhưng Mặc Cửu Diệp đã đoán được có thể Nam Thụy sẽ ra tay giải quyết mình nên hắn cảm thấy rằng phải sắp xếp ổn thỏa những việc cần thiết để giúp Mặc gia có thể sống sót tốt hơn.
Mặc Cửu Diệp giả vờ ra xe ngựa để sắp xếp đồ đạc của mình và nhặt một chiếc hộp gỗ chứa mười khẩu s.ú.n.g lục mini.
Để tránh cho người khác nhìn thấy, hắn chỉ mở hộp gỗ ra một chút để gia đình có thể nhìn thấy bên trong.
Các nữ nhân tụ tập bên ngoài cỗ xe, ngó vào trong hộp gỗ.
Thấy con dâu thứ hai định lớn tiếng hỏi, Mặc lão phu nhân lạnh lùng mắng: "Tạ thị, ngươi sợ người khác không biết chúng ta đang làm gì sao?"
Nhị tẩu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mặc lão phu nhân, lè lưỡi: "Con biết sai rồi, nương."
Những người khác nhìn thấy điều này, mặc dù vô cùng tò mò về thứ trong hộp, nhưng cũng không hỏi bất kỳ câu hỏi nào.
Mặc Cửu Diệp nhìn quanh và thấy những người khác đang bận rộn thu dọn hành lý, nên hắn thì thầm với các nữ nhân: "Thứ bên trong chiếc hộp là một vũ khí giấu kín mà bọn ta mua được từ người ngoại quốc trên đường. Loại vũ khí giấu kín này có khả năng sát thương cao và dễ sử dụng. Chắc rằng trên đường có thể có nguy hiểm, để mọi người có vũ khí tự vệ, Nhiễm Nhiễm và ta quyết định phát cho mỗi người một vũ khí giấu kín để tự vệ."
Từ nãy đến giờ, nhị tẩu vẫn rất căng thẳng, nàng ấy chẳng có hứng thú với bất kỳ loại vũ khí nào cả, chỉ bị hấp dẫn bởi từ Nhiễm Nhiễm trong miệng Mặc Cửu Diệp. Với tính tình lạnh lùng của Cửu đệ thì có vẻ như việc Cửu đệ gọi Cửu đệ muội như vậy cho thấy mối quan hệ của họ đang dần thân cận hơn.
Chắc không lâu nữa Mặc gia sẽ có thêm người.
Tâm trí của nhị tẩu đã lạc lối, không có nghĩa những người khác cũng giống nàng.
Đầu tiên là Mặc lão phu nhân, người luôn vững vàng và bình tĩnh, là người có hơn nửa đời làm võ tướng, nên vẫn biết đôi chút về ám khí.
Nhìn thấy bộ dạng nói chuyện trịnh trọng của con trai, bà liền hiểu loại ám khí này nhất định không bình thường.
"Cửu Diệp, con yên tâm, ta sẽ để mắt đến tẩu tẩu của con và Hàm Nguyệt, sẽ không để họ dễ dàng phơi bày ám khí trước mặt người khác đâu."
Đại tẩu mở lời nói: "Chúng con đều nghe theo sắp xếp của nương, cửu đệ và cửu muội."
Các vị tẩu tẩu khác cũng sôi nổi nói, họ nhất định phải cất giữ loại ám khí này thật tốt, không được để người khác nhìn thấy.
Vì thời gian cấp bách, Mặc Cửu Diệp đã đưa khẩu s.ú.n.g lục nhỏ này cho người nhà, dặn dò họ về cách dùng và những điều cần lưu ý.
Nếu có người không hiểu, thì chỉ cần đi hỏi người đã hiểu rồi là được.
Sau khi đưa, bên phía Bành Vượng cũng đã bắt đầu khởi hành.
Ngày hôm nay, trời yên gió lặng, không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Mặc dù vậy nhưng Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng không buông lỏng cảnh giác.
Thậm chí hai người còn quyết định những đêm tới sẽ không nghỉ ngơi trong không gian, đề phòng có thích khách xuất hiện, bọn họ ở trong không gian sẽ không phát giác được.
Đội ngũ bình yên đi liên tiếp ba ngày trời, vào lúc chập tối, cuối cùng bọn họ cũng đã đến huyện thành để cung cấp vật tư và thuê phòng trọ. Điều đáng kinh ngạc là, trừ bản thân họ ra, quán trọ này hết sức vắng vẻ. Chưởng quầy ngồi khoanh tay trước cửa buồn bã ỉu xìu.