Bên Mặc Cửu Diệp, hắn vừa dứt lời, Bành Vượng cùng mấy quan sai lập tức phối hợp giơ roi.
Mấy tráng hán thấy thế, trong lòng biết không thể chiếm được chỗ tốt ở chỗ này, quay đầu bỏ chạy.
Mặc Cửu Diệp thấy người chạy, xoay người nói với Bành Vượng: “Bành đại ca, vị lão nhân gia này là người quen, ta muốn nói chuyện riêng với bà ấy một chút.”
Bành Vượng cũng không hoài nghi, thấy thái độ lo chuyện bao đồng của Mặc Cửu Diệp hắn ta cũng đại khái đoán ra.
“Được, hai người vừa đi vừa nói chuyện.”
Mặc Cửu Diệp nói một tiếng cảm ơn với Bành Vượng, cùng Hách Tri Nhiễm một trái một phải dẫn Phí ma ma qua một bên đội ngũ.
Phí ma ma né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng Mặc Cửu Diệp.
Cho đến khi mấy người cùng đội ngũ lưu đày kéo ra một ít khoảng cách, Mặc Cửu Diệp mới hỏi: "Vì sao Phí Ma Ma lại xuất hiện ở chỗ này?"
Phí Ma Ma cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cúi đầu nói: "Vị công tử này sợ là nhận lầm người, ta không phải Phí Ma Ma gì cả."
Vị Phí Ma Ma này, khi còn bé Mặc Cửu Diệp thường xuyên nhìn thấy, hắn làm sao có thể nhận lầm?
"Phí Ma Ma có điều gì khó nói sao?"
Phí Ma Ma vẫn mạnh miệng như cũ: "Lão bà tử tạ ơn công tử cứu mạng, ngài thật sự đã nhận lầm người."
Nói xong, bà ấy mở gói đồ trong n.g.ự.c ra, lấy ra vài món trang sức của nữ nhân đưa lên.
"Lão bà tử cảm kích ân cứu mạng của công tử, coi như là tạ lễ, lão bà tử còn có việc gấp, không quấy rầy công tử nữa." Dứt lời, Phí Ma Ma xoay người muốn rời đi.
Vẫn là Hách Tri Nhiễm, ngăn cản trước một bước đường đi của bà ấy.
Trong lòng Phí Ma Ma rất rõ ràng, chính mình hôm nay sợ là không cách nào có thể đi qua, chỉ có thể xoay người mặt hướng về Mặc Cửu Diệp, cũng không hề ngụy trang.
"Quốc công gia, lão nô là từ trong cung trốn ra, bộ dáng nghèo túng bị ngài nhìn thấy, thật sự là hổ thẹn."
Ấn tượng của Mặc Cửu Diệp đối với người trong cung Viên quý phi vẫn không tệ, nhất là hai vị ma ma thân thiết của Viên quý phi, thái độ đối đãi với hắn không khác gì đối đãi với Nam Kỳ.
Hiện tại hắn nghĩ chính là Phí Ma Ma nói mình từ trong cung trốn ra, đã nói rõ nơi đó của Viên quý phi xảy ra chuyện.
Hơn nữa chuyện này nhất định có liên quan đến Nam Kỳ.
Bởi vậy, hôm nay hắn bất kể như thế nào cũng phải hỏi ra đến cuối cùng.
Để không cách quân chủ lực quá xa, Mặc Cửu Diệp kéo Phí Ma Ma vừa đi vừa hỏi.
Phí Ma Ma từ trong cung trốn ra, dọc theo đường đi gặp vô số gian nan hiểm trở, suýt nữa mất mạng.
Thậm chí mấy lần bà ấy nghĩ tới bí mật mình biết có thể cùng bà ấy mang theo cái c.h.ế.t xuống hoàng thổ hay không.
Hôm nay gặp được Mặc Cửu Diệp, Phí Ma Ma dường như thấy được một tia hy vọng sống sót, cắn răng một cái, quyết định nói chuyện mình biết cho Mặc Cửu Diệp.
Như vậy, mặc dù bà ấy xuống mồ, trong lòng cũng không tiếc.
Trước khi nói ra bí mật trong lòng, theo bản năng Phí Ma Ma liếc mắt nhìn Hách Tri Nhiễm.
Mặc Cửu Diệp giải thích: "Phí Ma Ma yên tâm, nội tử là người một nhà." Phí Ma Ma đánh giá Hách Tri Nhiễm một phen, lập tức nói:
"Năm đó lão nô làm một chuyện sai, hôm nay coi như gặp phải báo ứng."
Nghe vậy, điều đầu tiên Mặc Cửu Diệp nghĩ đến chính là chuyện Nam Kỳ bị đánh tráo.
"Chuyện Phí Ma Ma nói có liên quan đến Kỳ vương?"
Phí Ma Ma khiếp sợ.
"Quốc công gia biết việc này?"
Đối với việc này, Mặc Cửu Diệp cũng không có ý định giấu giếm.