Mặc Cửu Diệp nghe nói nàng muốn làm phẫu thuật lấy sâu bọ cho Bát ca, điều đầu tiên nghĩ đến chính là Bát ca cũng có thể giống như mình, bị lột sạch sẽ.
Nghĩ đến đây, Mặc Cửu Diệp vội vàng đẩy Hách Tri Nhiễm ra ngoài phòng phẫu thuật.
“Quần áo của Bát ca để ta cởi, được rồi ta sẽ gọi nàng vào.”
Hách Tri Nhiễm bĩu môi.
“Cổ trùng của hắn ở trên cánh tay, không cần cởi sạch.”
Lúc này Mặc Cửu Diệp mới bừng tỉnh đại ngộ, không có tiếp tục đẩy nàng ra ngoài.
Nhưng mà hắn vẫn tự mình động thủ, cởi áo khoác của Bát Ca ra.
Nhìn thấy trên người Bát ca gầy đến mức da bọc xương, tim Mặc Cửu Diệp đau nhói.
Bát ca là một người võ công mạnh nhất ở trong nhà, thân thể cũng to lớn nhất, không biết hắn ta những năm này rốt cuộc đã trải qua cái gì, vậy mà gầy thành cái dạng này.
Bất chấp suy nghĩ quá nhiều, giải cổ quan trọng hơn.
Sau khi giúp Bát ca cởi áo, Mặc Cửu Diệp liền chủ động đứng ở một góc không có gì đáng ngại.
Hách Tri Nhiễm nhìn Mặc Cửu Diệp ngốc nghếch đứng trong góc, gọi hắn tới thay áo phẫu thuật vô trùng, lập tức đưa cho hắn một bình thủy tinh có nắp đậy kín.
"Cái này chàng cầm đi, cổ trùng vừa lộ đầu, nhanh chóng thu vào trong đó, ngàn vạn lần đừng để nó chạy."
Mặc Cửu Diệp nhận lấy bình thủy tinh, trịnh trọng gật đầu một cái.
Để phòng ngừa Mặc Sơ Hàn bị đau tỉnh, Hách Tri Nhiễm đã cho cục bộ một ít thuốc tê. Lập tức lấy tới một khay dụng cụ phẫu thuật đặt ở bên người, nghiêm túc bắt đầu thao tác.
Mặc Cửu Diệp mắt thấy cánh tay Bát ca bị một lưỡi d.a.o màu bạc rạch ra, m.á.u tươi theo lưỡi d.a.o chảy xuôi ra.
Hách Tri Nhiễm làm như không nhìn thấy m.á.u tươi, vì không muốn cổ trùng c.h.ế.t như vậy, nàng thử cắt da thịt của Mặc Sơ Hàn một chút.
Ước chừng năm phút trôi qua, Hách Tri Nhiễm nghiêm túc mở miệng.
"Chuẩn bị tốt thu cổ trùng."
Tinh thần Mặc Cửu Diệp lập tức khẩn trương, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào lưỡi d.a.o của Bát ca.
Hách Tri Nhiễm một tay cầm nhíp, một tay cầm kìm cầm máu, nhẹ nhàng đẩy da thịt Mặc Sơ Hàn ra.
Một con sâu màu đen dài chừng tám chín mm xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Khôi Lỗi Cổ dường như cảm giác được nguy hiểm xung quanh, giương cánh định bay khỏi thân thể ký chủ.
Mặc Cửu Diệp nhanh tay lẹ mắt nhắm ngay miệng bình thủy tinh Khôi Lỗi Cổ, dẫn đường bay thẳng vào trong bình thủy tinh, lập tức đậy chặt nắp.
Đại công cáo thành, Hách Tri Nhiễm vội vàng khâu lại vết thương của Mặc Sơ Hàn.
Lúc này Mặc Cửu Diệp mới biết, Hách Tri Nhiễm đã từng xử lý vết thương cho mình như vậy.
Phương thức xử lý tuy rằng hắn chưa từng nghe thấy, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, vết thương đã xử lý như vậy, tốc độ khép lại gấp mấy lần phương pháp xử lý bình thường.
Hách Tri Nhiễm xử lý vết thương của Mặc Sơ Hàn xong, truyền nước biển cho hắn ta.
Mở phần mềm Đào Bảo Bảo trên điện thoại di động ra, khung tin nhắn đập vào mắt nhất thời làm cho nàng một bất ngờ thật lớn. Hàng hóa trong cửa hàng của nàng bán ra hôm nay rất khả quan, vậy mà thu nhập 10,9 triệu.
Kiểm tra một chút, người mua dĩ nhiên là một nhà sưu tầm nho nhỏ đã lâu không xuất hiện.
Nhà sưu tầm nho nhỏ nhắn lại cho nàng, chỉ có điều, lúc này Hách Tri Nhiễm đang vội vã mua huyết tương, còn phải xử lý chuyện Mặc Sơ Hàn, nào có thời gian sẽ trả lời.
Sau khi tử cổ rời khỏi thân thể chủ ký sinh, nhiều nhất có thể sống sót mười ngày.
Nói cách khác, trong mười ngày này, nếu tử cổ không thành công trở lại bên cạnh mẫu cổ, cũng chỉ có thể đi tìm chết.