Hắn vừa mới dân Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Sơ Hàn rời đi mất một lúc, chắc chắn có liên quan đến chuyện Diêm Bang tìm người.
Có điều, hắn ta không có khả năng nói ra chuyện này.
Mặc Cửu Diệp không ngờ được, Diêm Bang hiện giờ thế mà lại càn rỡ đến thế.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để hành động, thấy Bành Vượng hòa hoãn được sự tình, liền kiềm chế không động thủ.
Thủ lĩnh của Diêm Bang ra lệnh cho thủ hạ cầm cây đuốc tìm tòi quanh doanh địa một lượt, thấy không có người mà mình muốn tìm thì mới hạ lệnh rời đi.
Mắt thấy người của Diêm Bang đã đi xa, Bành Vượng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn ta quay đầu quát lớn Trương Thanh, kì thực là đang âm thầm nhắc nhở Mặc Cửu Diệp.
"Ta đã nói qua bao nhiêu lần rồi, xuất môn ra ngoài không được gây chuyện, sao tiểu tử nhà ngươi lại không nhớ được vậy?"
Trương Thanh lòng còn sợ hãi lắc lắc đầu.
"Thủ lĩnh, ta sai rồi."
Bành Vượng vỗ lên gáy hắn ta một cái.
"Biết sai rồi thì phải sửa."
"Ta nhất định sẽ sửa."...
Thấy sự việc đã lắng xuống, mọi người mới trở về trong lều trại nghỉ ngơi một lần nữa.
Vì để rời khỏi chốn thị phi này sớm hơn, lúc trời vừa tờ mờ sáng, quan sai đã dựa trên sự phân phó của Bành Vượng gọi mọi người rời giường tiếp tục lên đường, thậm chí ngay cả thời gian ăn sáng đều lược bớt.
Mọi người mang theo nhu yếu phẩm hằng ngày đã được sửa soạn xong đi vào bến tàu, lại được thông báo rằng mấy ngày này có đại nhân vật tới thăm, bến tàu hôm nay không hoạt động.
Lúc này cho dù Bành Vượng có muốn rời đi như thế nào chăng nữa cũng không làm được.
Hắn ta chỉ có thể căng da đầu dẫn người trở về đường cũ, nghỉ ngơi hồi sức ở đây một ngày sau đó sáng sớm ngày mai lại xuất phát.
Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm giờ phút này đều đang đoán, đại nhân vật mà quản sự ở bến tàu nói chính là ai.
Chỉ có điều, vấn đề này quả thực có chút khó khăn đối với bọn họ.
Có thể được gọi là đại nhân vật, cũng không phải là số ít.
Mấy người quan viên cấp cao ở kinh thành đều được người ta xưng hô như vậy.
Nếu đã không nghĩ ra được đáp án, hai người cũng ăn ý không tiếp tục lãng phí tế bào não thêm nữa.
Xuất phát từ tò mò, bọn họ quyết định thừa dịp đêm khuya thanh vắng đi ra ngoài tra xét một phen.
Hiếm có ngày không phải đi đường, Hách Tri Nhiễm dự định nghỉ ngơi thật tốt một ngày.
Thuận tiện chuẩn bị đủ tinh thần, ban đêm rất có thể sẽ hành động.
Bọn họ chưa thể thành công rời khỏi nơi này, Đường Minh Duệ cũng như thế.
Lúc này hắn ta đang trốn trong hầm của nhà cũ Đường gia, tìm thấy một ít phấn son cùng vài bộ y phục mà nữ quyến trong nhà chưa kịp mang đi.
Hắn ta tô tô vẽ vẽ hồi lâu, búi tóc theo kiểu của phụ nhân, đổi một bộ y phục khác, sau khi cảm thấy mọi thứ đều đã ổn, hắn ta mới rời khỏi hầm.
Điều đầu tiên mà hắn ta nghĩ đến chính là hôm nay ân công không thể rời khỏi nơi này, chẳng may bị bọn người Diêm Bang phát hiện ra manh mối sẽ gặp nguy hiểm.
Bởi vậy, hắn ta tính qua đó nhắc nhở một phen.
Kết quả, lúc hắn ta đi vào doanh địa, Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp đều đang nghỉ ngơi trong lều trại, Đường Minh Duệ cũng không nhìn thấy bọn họ.
Có điều nhìn dáng vẻ vẫn coi như tự nhiên của đám người kia, Đường Minh Duệ biết ân công hẳn là không gặp phải nguy hiểm gì, lúc này mới an tâm rời đi.
Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp đánh tiếng với người ngoài là phải đi ngủ bù, biết mọi người sẽ không quấy rầy.