Cửa khoang thuyền chẳng mấy chốc đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, một nhóm thị vệ hùng hùng hổ hổ xách đao đi vào, ngay đến cả những tên Diêm Bang vốn còn đang uống rượu vung quyền cũng theo đoàn người tiến vào.
Nam Hằng chỉ lên phía đỉnh đầu: “Thích khách ở trên kia, đi tra, tuyệt đối không được để lại người sống.”
Quốc sư cũng rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông rồi nhảy lên đỉnh của khoang thuyền.
Hách Tri Nhiễm nhận thấy tình thế không đúng lắm; sau khi b.ắ.n ra hai mũi lên liền kéo Mặc Cửu Diệp lắc mình tiến vào không gian.
Trong lòng nàng hiểu rõ, đêm nay sợ là phải đánh một trận ác hệt.
Thậm chí còn là loại không phải ngươi c.h.ế.t chính là ta mất mạng kia.
Đương nhiên, Hách Tri Nhiễm suy nghĩ như vậy cũng chỉ là để cổ vũ cho hành động tiếp theo của bọn họ.
Có một cái không gian nghịch thiên như vậy ở đây, người c.h.ế.t chắc chắn là đối phương.
Hai người ở trong không gian đổi sang y phục dạ hành một lần nữa, dùng khăn che mặt để che đi dung nhan, chịu đựng khoảng chừng mười phút, cảm thấy những người ở trên đỉnh khoang thuyền kia đều không phát hiện được điều gì, nhất định sẽ đi nơi khác để tra xét.
Bởi vậy, Hách Tri Nhiễm dự tính ra ngoài quan sát một phen, nếu như nguy hiểm không giảm bớt, nàng sẽ quay trở lại.
Dù sao cũng chỉ là chuyện trong một ý niệm, cho dù bị những người đó phát hiện ra được, cũng chỉ có thể cho rằng mình hoa mắt.
Nghĩ đến việc Mặc Cửu Diệp có thể sẽ không để cho nàng một mình đối mặt với nguy hiểm, thời điểm nàng lắc mình rời khỏi không gian cũng không có ý định nói cho hắn.
Quả nhiên, trong giây phút Mặc Cửu Diệp nhìn thấy nàng đột nhiên biến mất trước mắt mình, trong lòng liền cảm thấy khẩn trương.
Thế nhưng ngay lúc này hắn bất lực nên không thể làm gì được.
Ngay lúc Mặc Cửu Diệp đang gấp đến độ xoay vòng quanh, thân ảnh của Hách Tri Nhiễm đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Những người kia đã bắt đầu đi tra xét ở phía dưới, bây giờ chúng ta sẽ ra ngoài."
Vừa dứt lời, hai người liền xuất hiện trên đỉnh của khoang thuyền.
Quả nhiên như những gì Hách Tri Nhiễm nói, đám thị vệ kia đều đang giơ đuốc tìm kiếm ở bên dưới.
Lại nhìn nhìn vào trong khoang thuyền, Mặc Vân Phong vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ không hề có động tác gì, ở cửa có hai tên thị vệ đang đứng gác.
Hai người liếc nhìn nhau, nhảy xuống khỏi đỉnh khoang thuyền, nhấc tay vung đao c.h.é.m xuống xử lý tên thị vệ đang đứng gác.
Đi tới trước mặt Mặc Vân Phong, Mặc Cửu Diệp nhẹ giọng kêu hai tiếng, Mặc Vân Phong không hề có chút phản ứng nào.
Hách Tri Nhiễm vung cánh tay lên, trực tiếp đưa người vào trong không gian.
Từ trạng thái của Mặc Vân Phong có thể thấy, hẳn là hắn ta giống với Mặc Sơ Hàn, đều đã bị trúng cổ con rối.
Những chuyện phát sinh lúc này hắn ta chắc chắn không nhớ được, chỉ cần tống người ra khỏi không gian trước khi hắn ta tỉnh táo lại là được rồi.
Thấy Hách Tri Nhiễm thành công đưa tam ca vào không gian, Mặc Cửu Diệp liền kéo nàng đi ra khỏi khoang thuyền.
Vừa tới được cửa khoang thuyền, đúng lúc đụng mặt quốc sư.
Quốc sư hét lên một tiếng: "Thích khách ở trong này." Nói xong liền giơ thanh nhuyễn kiếm lên c.h.é.m về phía hai người. Mặc Cửu Diệp ôm lấy eo của Hách Tri Nhiễm, bảo hộ người ở sau lưng, đồng thời giơ con đao quân đội Thụy Sĩ trong tay lên chặn đòn công kích của quốc sư.
Hai người chẳng mấy chốc đã lao vào chiến đấu với nhau.
Cùng lúc đó, thị vệ bị tiếng hét của quốc sư gọi tới cũng đã gia nhập vào cuộc chiến.
Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp ăn ý lưng tựa lưng cùng nhau đối mặt với kẻ thù.