Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 32



Chẳng mấy chốc, hạ nhân một lần nữa đưa bữa sáng chuẩn bị xong sang đây.

Sau khi Hách Tri Nhiễm kiểm tra một phen xác định không có vấn đề gì, mọi người mới bắt đầu động đũa.

Tuy nhiên, bầu không khí của bữa cơm này hơi lạ.

Trông mọi người đều ủ rũ, giống như đang ăn bữa cơm cuối cùng của cuộc đời.

Hách Tri Nhiễm cũng không nói gì, nhanh chóng ăn một chén cháo, sau đó đứng dậy.

"Mẫu thân, con bưng một ít đồ ăn về cho phu quân."

Hiện tại nàng có chút nóng lòng gặp Mặc Cửu Diệp, dù sao vẫn chưa biết người phía sau sai khiến Lưu bà tử hạ độc là ai.

Có lẽ, có thể tìm được đáp án ở chỗ Mặc Cửu Diệp.

Nàng về tới phòng tân hôn, Mặc Cửu Diệp đã giữ tư thế ban đầu nằm sấp ở đó.

Hắn thấy Hách Tri Nhiễm trở về, hỏi han: "Bên ngoài có động tĩnh gì không?"

Hách Tri Nhiễm để thức ăn lên bàn cách đầu giường không xa.

"Bên ngoài không có động tĩnh gì, nhưng có người đầu độc ở giếng nước trong viện tử của mẫu thân, may mắn ta phát hiện kịp thời, bằng không, tính mạng của mọi người trong phủ đều phải toang mất."

Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp mặc kệ tình hình vết thương, thoáng chốc ngồi dậy.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hách Tri Nhiễm biết Mặc Cửu Diệp sốt ruột, kể lại toàn bộ sự việc và suy đoán của mình.

"Chàng có thể nghĩ đến là người nào sai khiến Lưu bà tử hạ độc không?"

Mặc Cửu Diệp nhíu mày, trong ánh mắt thỉnh thoảng toát ra vẻ tàn nhẫn. Mặc dù hắn không nói lời nào, Hách Tri Nhiễm vẫn có thể từ vẻ mặt của hắn nhìn ra được, trong lòng Mặc Cửu Diệp tuyệt đối có đối tượng nghi ngờ.

Trước giờ Hách Tri Nhiễm đều không phải kiểu người nhiều chuyện, đồng thời cũng cân nhắc lúc này Mặc Cửu Diệp chưa phải hoàn toàn tin tưởng mình.

Nếu như vậy, nàng cũng không định tự đi tìm mất mặt.

Chỉ cần trong lòng hắn hiểu rõ, chắc chắn sẽ làm tốt phòng bị từ sớm.

Trong phòng yên lặng hồi lâu, Hách Tri Nhiễm chỉ vào bữa sáng trên bàn nhắc nhở: "Đồ ăn nguội rồi, nhân lúc người của hoàng thượng vẫn chưa tới, chàng mau ăn một ít"

Nói đến người của hoàng thượng, Mặc Cửu Diệp nhìn ra ngoài phòng.

"Đã sắp giờ Thìn rồi."

Hách Tri Nhiễm cũng rất kỳ lạ, nếu như không nhớ lầm lịch sử, hoàng thượng phái người vây đánh phủ Hộ Quốc Công chính là lúc dậy sớm.

"Chẳng lẽ là bởi chuyện quốc khố bị mất trộm mà chậm trễ?" Nàng trực tiếp nói ra suy đoán của mình.

Mặc Cửu Diệp cũng không phủ nhận.

"Quốc khố mất trộm lại bị phóng hỏa, đây không phải chuyện nhỏ, chắc hẳn giờ phút này hoàng thượng đã sứt đầu mẻ trán, không để ý tới ta nữa."

Hắn vừa dứt lời, lập tức có hạ nhân đến bẩm báo, nói là có người cầu kiến Quốc Công phu nhân.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhìn nhau, hai người đều không nghĩ ra, ai lại tới cầu kiến người ta vào ngày thứ hai tân hôn.