Không thể không nói, hiện giờ Mặc Cửu Diệp nói dối lừa người không hề hàm hồ một chút nào, Mặc Sơ Hàn cho dù còn có chút không cam lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận cửu đệ nói có lý.
“Nếu đã như vậy, bát ca sẽ ở lại để bảo vệ người trong nhà, lúc cửu đệ cùng cửu đệ muội đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận một chút.”
Thấy Mặc Sơ Hàn đã xoay người dự định trở về, Hách Tri Nhiễm liền lên tiếng nhắc nhở.
“Bát ca, trước khi chúng ta dẫn tam ca trở về, trước tiên đừng nói chuyện này cho nương cùng các tẩu tẩu, tránh để bọn họ lo lắng quá mức.”
Thật ra thì Hách Tri Nhiễm làm vậy là vì lo lắng chuyện an toàn.
Chuyện Nam Hằng mất tích lớn như vậy, nhất định sẽ có quan binh ở chung quanh đi điều tra, chẳng may nhóm nữ quyến quá đỗi khẩn trương, bị mấy tên quan binh kia phát hiện ra manh mối thì mất nhiều hơn được.
Mặc Sơ Hàn gật đầu: "Ừm, ta biết rồi."
Ba người lặng yên không một tiếng động quay về lều trại của mình, ngay lúc Hách Tri Nhiễm chuẩn bị mang theo Mặc Cửu Diệp tiến vào không gian, bên ngoài lều trại truyền đến thanh âm của Lương Hạo.
"Cửu gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Trong lòng Mặc Cửu Diệp biết chuyện quan trọng mà Lương Hạo nói là gì, chỉ có điều hắn lại không thể nói là do chính mình gây ra.
Hắn làm ra vẻ buồn ngủ m.ô.n.g lung bước ra khỏi lều.
"Chuyện gì?”
Lương Hạo xem xét bốn phía, nhẹ giọng nói: "Cửu gia, thuyền hoa lớn nhất trên Diêm Hồ đã bốc cháy, đám thuộc hạ tận mắt chứng kiến Hằng Vương dẫn người lên thuyền hoa." Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Ừm, các ngươi cứ tiếp tục đi theo dõi, có tin tức gì mới phải lập tức báo lại."
Lần này Mặc Cửu Diệp cũng không phải làm cho có lệ, mà là thật sự muốn biết sau khi thuyền hoa bị cháy, Hằng Vương mất tích sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lương Hạo lại lĩnh mệnh rời đi, Mặc Cửu Diệp lúc này mới quay trở lại lều trại.
Hách Tri Nhiễm mang theo hắn lắc mình tiến vào không gian.
Mặc Vân Phong vẫn hệt như con rối, mặt không chút biểu tình đứng ở đó, thoạt nhìn ngược lại có điểm giống với tượng binh mã đất nung.
Nam Hằng cùng quốc sư vẫn đang lâm vào hôn mê như cũ.
Hai người ăn ý tiến lên, Hách Tri Nhiễm đi soát người của quốc sư, Mặc Cửu Diệp lại đi soát người của Nam Hằng.
Hách Tri Nhiễm có thể nói thu hoạch không nhỏ.
Trên người quốc sư ngoại trừ có hơn một vạn lượng ngân phiếu, còn có bình sứ nhỏ mà ban nãy nàng ta đã lấy ra.
Trừ những thứ đó ra chính là vài gói bột thuốc.
Sau khi Hách Tri Nhiễm kiểm tra một lượt, biết những thứ này đều là độc dược dùng để phòng thân, về cơ bản tương tự như "tử thần giám lâm" mà nàng sử dụng lúc nãy.
Bên phía Mặc Cửu Diệp cũng tìm thấy mấy nghìn lượng ngân phiếu trên người của Nam Hằng, còn có một miếng ngọc bội có chất lượng tuyệt hảo.
Ngoài những thứ đó ra trên người Nam Hằng không có vật gì khác.
Hách Tri Nhiễm vô cùng tò mò về bình sứ nhỏ trên người của quốc sư.
Nếu như không ngoài dự đoán, bên trong rất có thể đang chứa cổ mẫu của cổ con rối.
Có điều, suy xét đến khả năng nhận chủ của cổ mẫu, trong tình huống chưa hoàn toàn nắm chắc, nàng cũng không dám mạo muội mở nắp bình ra. Sau khi Mặc Cửu Diệp tra soát xong, dùng dây thừng trói người lại cẩn thận, lúc này mới đi về phía Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm có thể nhìn ra được hận ý mà Mặc Cửu Diệp toát ra đối với vị quốc sư kia tuyệt đối không bình thường.
Không đợi nàng mở miệng hỏi, Mặc Cửu Diệp liền chủ động nói: "Mặc gia ta cùng người này có huyết hải thâm cừu, đại ca và nhị ca đều c.h.ế.t trong tay nàng ta.