Hách Chi Nhiễm liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, đã hơn hai giờ trôi qua kể từ khi nàng và Mặc Cửu Diệp vào phòng.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì bên ngoài sẽ tối.
Nhìn bộ dáng hèn nhát của Nam Hằng, nàng cũng không có ý định dùng thuật thôi miên để hỏi thăm tình hình.
Suy cho cùng, những kỹ năng thôi miên mà nàng thành thạo chỉ là bên ngoài, không có gì đảm bảo rằng nàng sẽ thành công mỗi khi sử dụng chúng.
Hơn nữa, lúc sử dụng thuật thôi miên đối với Vân Ly, nàng đã tiêu tốn rất nhiều tâm sức, nếu sử dụng lại đối với Nam Hằng, tỷ lệ thành công cũng sẽ không cao lắm.
Nhưng tình thế hiện tại không cho phép bọn họ lãng phí thêm thời gian nữa.
Vì vậy, Hách Chi Nhiễm quyết định thử thôi miên Nam Hằng lần nữa.
Vừa định ra tay, nàng nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đang ép Nam Hằng lên tiếng.
"Ta nói, ta sẽ nói cho ngươi tất cả những gì ta biết, chỉ cần ngươi chịu buông tha cho ta.
Hắn bị Mặc Cửu Diệp dọa sợ đến mức còn đổi cách nói chuyện từ bổn vương thành ta.
Mặc Cửu Diệp không hứa hẹn mà vung d.a.o trước mặt Nam Hằng.
"Nói."
Khi nhìn thấy cảnh này, Hách Chi Nhiễm bỗng nảy ra ý định trong đầu, nhanh chóng lấy một chiếc máy ghi âm mà nàng từng mua.
Nam Hằng còn chưa kịp nói chuyện, nàng đã bật công tắc máy ghi âm, chuyển sang chức năng ghi, sau đó đứng cạnh Mặc Cửu Diệp.
Bất kể máy ghi âm này liệu có hữu ích trong tương lai hay không, tóm lại, nàng cứ chuẩn bị sẵn sàng. Nam Hằng rụt rè nhìn hai người, nói: "Một số bằng chứng về cuộc phản loạn của Mặc gia là do ta yêu cầu Hoàng đế Nam Tân Cương giả mạo, và... và..."
Nhìn thấy Nam Hằng do dự, Mặc Cửu Diệp mạnh giọng thúc giục: "Còn gì nữa?"
"Và... và cái c.h.ế.t của Mặc Tu Yên..."
Nghe được tên của Mặc Tu Yên, trong mắt Mặc Cửu Diệp lại lần nữa lộ ra sát ý thấu xương.
Hắn túm cổ áo Nam Hằng hỏi: "Là ngươi g.i.ế.c tứ ca của ta à?"
Nhìn lại năm đó, đại ca, nhị ca, tam ca lần lượt c.h.ế.t trên chiến trường, tứ ca Mặc Tu Yên kiên quyết đảm nhận nhiệm vụ quan trọng là trấn giữ biên giới.
Không ngờ Nam Hằng lại chủ động mời Thuận Vũ Đế cùng Mặc Tu Yên đi biên giới, có ý định trải nghiệm.
Sáu tháng sau khi tứ ca mặc áo giáp ra trận, kinh đô liền nhận được tin buồn rằng huynh ấy đã c.h.ế.t trong trận chiến.
Người đích thân lan truyền tin tức ra chính là Nam Hằng.
Khi Nam Hằng kể lại chuyện Mặc Tu Yên c.h.ế.t ở chính điện, ai cũng có thể thấy rằng hắn đã bật khóc.
Thậm chí, hắn ta còn khai rằng mình đã đích thân dẫn người đi chôn xác của Mặc Tu Yên.
Lúc đầu, nhà họ Mặc có nghi ngờ về Nam Hằng, sau này có cho người đến biên giới điều tra thì nghe nói lúc Mặc Tu Yên chết, Nam Hằng cũng bị thương khi dẫn người đến cứu.
Hơn nữa, thông qua một số phân tích chi tiết, Nam Hằng không có lý do gì để tấn công Mặc Tu Yên, vì thế, dần dần, Mặc gia cũng từ bỏ nghi ngờ đối với Nam Hằng.
Mặc Cửu Diệp chính tai nghe được Nam Hằng nhắc đến chuyện này, hắn rõ ràng nhìn nhận ra Mặc gia đã bị Nam Hằng dùng thủ đoạn lừa gạt.
Nam Hằng thấy Mặc Cửu Diệp đang kích động, vội vàng biện hộ. "Ta không g.i.ế.c Mặc Tu Yên, là hắn ta c.h.ế.t dưới lưỡi kiếm của quân địch."
Mặc Cửu Diệp hoàn toàn không tin lời nói dối của hắn, vì vậy đã dùng lực mạnh hơn một chút nắm lấy cổ áo hắn, khiến Nam Hằng lúc này khó thở.
Nam Hằng bị khó thở đến đỏ mặt, ho mấy tiếng.
"Buông ta ra, buông ra... a hem..."
Suy nghĩ trong lòng Mặc Cửu Diệp hiện tại, hắn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Nam Hằng, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, hắn còn có rất nhiều vấn đề cần hỏi để làm rõ, Nam Hằng lúc này không thể c.h.ế.t được.